Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 279 : Cô Muốn Trả Thù!
Sau khi hai bên bàn bạc về những vấn đề liên quan xong xuôi tốt đẹp, Võ Hạ Uyên và Trịnh Minh đã ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Hạ Quang Bảo nghe xong thì đánh giá Võ Hạ Uyên từ trên xuống dưới, trong mắt cậu ta mang ý cười.
Cậu ta có một đôi mắt hoa đào dài có thể câu hồn đoạt phách người khác, nhưng đối với Võ Hạ Uyên mà nói thì không có hề có lực hấp dẫn nào.
“Cô Võ có muốn ăn một bữa cơm với tôi không? Hạ Quang Bảo đang cố ý đè thấp giọng nói của cậu ta, tạo ra một loại chất giọng trầm thấp quyến rũ Thiếu chút nữa là Võ Hạ Uyên đã cười ra tiếng, kỹ thuật tán gái của người đàn ông này thật quá vụng về.
“Không được rồi, tôi còn có việc khác ở đoàn làm phim bên kia” Cô đứng dậy cười cười rồi nói với Hạ Quang Bảo: “Như vậy thì đến lúc đó chúng ta gặp lại sau”
Hạ Quang Bảo nghe vậy thì trong đáy mắt lóe ra sự hưng phấn: “Được, đến lúc đó chúng †a gặp lại”
Chờ đến sau khi bóng dáng Võ Hạ Uyên biến mất ở cửa nhà hàng nhưng Hạ Quang Bảo nghe xong vẫn còn ngơ ngác nhìn theo.
Trịnh Minh dùng tay mình búng một cái ở trước mặt cậu ta rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu đừng có bất kì suy nghĩ nào với người phụ nữ này, chắc hẳn cậu biết cô ta là ai”
Hạ Quang Bảo không có kiên nhẫn nghe nhưng vẫn đáp lại: “Khỏi nhắc, trong lòng tôi tự biết làm gì”
Buổi tối khi về đến nhà, Hạ Quang Bảo đã uống đến say khướt rồi, cậu ta vừa bật đèn lên thì thấy ngay Hạ Lam đang ngồi ở trên ghế sô pha với ánh mắt đang nhìn cậu chăm chằm.
Hạ Quang Bảo nhìn thấy thì sửng sốt nên đột nhiên hét lên một câu thô bạo: “Sao buổi tối bà không mở đèn mà lại còn ra đây ngồi làm gì hả?”
Vẻ mặt của Hạ Lam bỗng dưng trở nên vô cùng dịu dàng: “Cô đến thăm con”
“Thăm im gì hả?” Hạ Quang Bảo vừa nghe vừa tùy ý cởi quần áo nhưng khuôn mặt thì tối lại: “Sao hả? Mấy người già kia sắp chết rồi à?”
“Không phải vậy đâu Bảo..” Hạ Lam dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện: “Hay là con nghe lời cô đi, đừng ở giới giải trí nữa, con “Cô?” Hạ Quang Bảo lấy một chai nước khoảng từ trong tủ lạnh ra.
Cậu ta cười lạnh cắt ngang câu nói rồi mở nắp chai uống một ngụm: “Bà là cô của tôi sao?”
Hạ Lam hốt hoảng cúi đầu.
“Lúc trước bà đã làm như thế nào thì bây giờ cũng đừng hối hận” Hạ Quang Bảo nhìn Hạ Lam ở phía đối diện, cậu ta nóng giận quát lên: “Con đường của tôi phải đi như thế thì cũng không có liên quan gì tới bà hết”
Hạ Lam không dám ngẩng đầu: “Cô xin lỗi nhưng cô cũng đang rất sợ hãi, bây giờ thế lực của nước Nga đang lọc lại lần nữa rồi.
Nhà họ.
Kỷ bên kia nói thế nào cũng không chịu làm đám hỏi với Ninh Yên nên chúng ta cũng bị ảnh hưởng, mẹ lo lắng bọn họ sẽ âm thầm đối phó với con…”
“Đối phó tôi?” Hạ Quang Bảo nghe thấy thế thì cười nhạo: “Ai có thể đối phó tôi được? Với lại cũng không ai biết tôi với bà có quan hệ gì đúng không?” Trong mắt cậu ta hiện lên một tia ác độc, “Mẹ”
Trong nháy mắt mặt Hạ Lam trở nên trắng bệch, bàn tay phía trên đầu gối bà ta bắt đầu run nhẹ.
Hạ Quang Bảo thấy thế thì vẻ mặt trâm xuống: “Sau này đừng đến chỗ ở của tôi nữa, để người khác nhìn thấy thì sẽ bị nói không hay đâu.
Lão già họ Đàm kia chắc là đang bắt đầu nghỉ ngờ bà rồi đấy”
“Không sao cả” Hạ Lam chắc chắn: “Dù có chuyện gì thì mẹ cũng sẽ không làm liên lụy đến con đâu”
Sau khi uống hết chai nước, Hạ Quang Bảo nghe xong thì cũng không nói gì thêm.
Hạ Lam cẩn thận hỏi: “Gần đây công việc của con như thế nào?
“Rất tốt” Nhắc đến công việc của mình làm sắc mặt Hạ Quang Bảo dịu đi một chút: “Hôm nay vừa mới ký được hợp đồng với một chương trình rất hay”
Cậu ta vừa dừng lại một chút thì trong đầu đã hiện lên khuôn mặt của Võ Hạ Uyêi “Người đại diện của bên kia rất tốt và rất hợp với sở thích của tôi”
Hạ Lam nghe thấy vậy thì khẩn trương đứng lên: “Là một người phụ nữ ư? Con có thích không? Cô ấy là người như thế nào?”
“Mọi mặt đều rất tốt” Hạ Quang Bảo thở dài: “Đáng tiếc là cô ta đã kết hôn rồi”
Nhưng nhìn bộ dạng cậu ta có vẻ không ngại chuyện kết hôn.
Xem ra đối với quan điểm của Hạ Quang Bảo thì tận hưởng thú vui trước mắt mới là quan trọng.
Còn với những người phụ nữ đã kết hôn rồi, cậu ta chơi đùa cũng không ít.
“Là như vậy à?” Trong lòng Hạ Lam rất không vừa ý, thuận miệng hỏi: “Cô ta tên gì?”
“Võ Hạ Uyên”
Hạ Lam bỗng nhiên đứng dậy, trong mắt hiện lên sự kinh hãi: “Con nói tên cô ta là gì?”
“Võ Hạ Uyên” Vẻ mặt Hạ Quang Bảo đầy thắc mắc: “Bà biết cô ấy à?”
Hạ Lam không dám nói thật với Hạ Quang Bảo, chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Mẹ không biết, là mẹ nhớ lầm thôi”
“Không có gì mới mẻ” Hạ Quang Bảo nghe xong thì đi lên lầu.
Thì ra là cô ta?! Hai tay Hạ Lam run rẩy không ngưng được, lúc trước ả đã đầu độc.
Trương Đức Minh, sau đó không dám chậm trễ nhanh chóng trở về nước Nga.
Bây giờ đứa trẻ kia như thế rồi? Võ Hạ Uyên xuất hiện ở đây là một sự trùng hợp sao? Sao cô lại có thể gặp mặt Quang Bảo trực tiếp được?
Đáy lòng Hạ Lam trở nên lạnh lẽo.
Ả biết rõ Võ Hạ Uyên. có chuẩn bị mà đến đây.
Thế lực của Nga thật sự rất phức tạp.
Nhà họ Đàm giống như một cây đại thụ to đến che cả trời, tầng tầng cành lá sum suê hỗn độn bao trùm.
Ngay cả Trương Tấn Phong với mánh khóe cao siêu thì ở nơi này cũng không làm ra được trò trống gì.
Đúng là vì Hạ Lam hiểu được điều đó nên ả mới dám làm như vậy.
Một khi Trương Tấn Phong có hành động gì thì nhà họ Đàm sẽ nhận được tin tức báo. đến đầu tiên.
Nhưng trăm triệu lần Hạ Lam không nghĩ tới người hành động trước lại Hạ Uyên.
Cô thế nhưng lại chọn giới giải trí làm con đường xâm nhập vào nước Nga.
Nhà họ Đàm cũng chưa phát hiện ra chút gì cả.
Bây giờ cô đang để mắt tới Hạ Quang Bảo, cô muốn trả thù! Chỉ tưởng tượng đến như vậy mà Hạ Lam đã hoảng hốt không ngừng.
Ả không chào hỏi gì với Hạ Quang Bảo đã chạy thẳng đến nhà họ Đàm.
Trong phòng, Võ Hạ Uyên đang đọc bản thảo được chép tay.
Những nội dung này cô đã đọc đến mức quen thuộc luôn rồi, nhưng vẫn còn có một số thứ vừa khó hiểu lại còn sâu xa.
Bởi vì điều kiện hạn chế nên cô vẫn chưa thực hành thí nghiệm được cho nên Võ Võ Hạ Uyên cũng không biết nó có bộ dạng cụ thể là gì.
Ở trên màn hình điện thoại di động bên cạnh đang phát tập thứ ba của Căn hộ nhỏ.
Phát sóng được năm phút đồng hồ, ở đoạn phim ngắn Hoàng An bị kẹp tay, tốc độ viên đạn bản ra tăng lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Hoàng An vốn đã rất nổi tiếng, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ và đầu ngón tay bị bầm của cậu ta, một số người không nhịn được chửi ầm lên.
“Cái tiết mục rác rưởi gì thế này? Bị thương nghiêm trọng như vậy sao không đưa đi bệnh viện vậy hả? *** ** có phải là do thiếu tiền thuốc men không? Tôi có thể tự đưa đi được không?”
“Hãm hại khách mời không phải là điểm. mấu chốt! Mấy người có biết Hoàng An đang làm gì không? Mấy người có bồi thường được không hả?”
“Ui, con trai của tôi, chắc là nó đang rất đau đớn”
Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn một cảnh tượng xảy ra.
Võ Hạ Uyên răn dạy Hoàng An xong rồi cầm một bộ châm cứu từ trong phòng đi ra.
“Tôi bị mù à? Bà Hoa đang muốn làm gì vậy?”
“Thứ đồ đó sắp đâm vào tay con trai tôi đúng không? Không được!”
“Tiết mục rác rưởi này càng lúc càng loạn thành cái gì rồi?”
Tuy nhiên khi châm dài được đâm vào da thịt thì Hoàng An lại không có một chút phản ứng nào.
Nhất là khi lấy máu ở đầu ngón tay, tất cả bình luận trong khu vực đều là: “Nhìn mà thấy ngón tay tôi đau quá” Nhưng điều kỳ diệu chính là máu bầm đang dần dần chảy ra, những vết bầm tím trên mu bàn tay Hoàng An bắt đầu dịu đi rất nhiều.
Hiệu quả thật khiến người khác phải kinh ngạc.
“Xác định lại lần nữa, tôi mới là đồ ăn hại, cô ấy biết tất cả mọi thứ nha”
“Có bất kỳ tác dụng phụ nào không vậy?
Nhìn như vậy thấy sợ quá”
Dần dần khu bình luận bắt đầu trở nên ồn ào náo loạn.
Tất cả đều nói Võ Hạ Uyên cố tình bức bách làm bậy trong khi không có lời khuyên của bác sĩ.
Không đợi đến lúc tình hình trở nên nghiêm trọng, Hoàng An đăng một tấm ảnh lên Facebook, đó là bàn tay trắng nõn như ngọc nhìn không ra một chút dấu vết thương tích nào của cậu ta: Yên tâm đi, tôi ổn mà.
Tôi đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì cả!
Sau đó “Tôi là đồ ăn hại” trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.
Mọi người giật mình, giám đốc Trương si mê bà chủ Trương không phải là không có lí do.
Cô có vẻ ngoài đẹp như tiên, tính cách hiền lành lại hiểu ý người khác, thông thạo. nhiều thứ và còn có thể bức bách người khác nữa.
Võ Hạ Uyên kiên định như núi Thái Sơn liếc nhìn qua.
Cô không quan tâm đến những nhận xét này, bây giờ cô chỉ muốn nhìn thấy kết quả tỉ suất người xem của mình.
Dù sao cô cũng đã ở đây hơn một tháng rồi, không thể lãng phí thời gian hơn nữa.
Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên có một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến Trong lòng Võ Hạ Uyên xoay chuyển, cô nhấc máy: “Xin chào”
Đầu bên kia im lặng vài giây thì có một giọng nữ vang lên: “Cô đừng đánh chủ ý lên người Hạ Quang Bảo, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
Võ Hạ Uyên nở một nụ cười lạnh như băng và đầy xấu xa: “Ồ? Vậy thì tôi đang rất tò mò, không biết bà Đàm đây định không buông tha tôi như thế nào vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương