Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 260 : Trợ Thủ Kiếm Tiền Còn Tôi Chỉ
“Tôi… Hoài Lan khát nước, tôi xuống rót một cốc nước” Người đại diện lắp bắp.
“Rót nước?” Nhân viên chuẩn bị lộ ra vẻ nghi hoặc, “Mỗi phòng đều được trang bị máy lọc nước.
Mấy người uống hết rồi sao?
“Hả? Có sao? Thực sự xin lỗi” Người đại diện cố gắng cười: “Cả ngày hôm nay chúng tôi đều là tự mua nước, không chú ý đến.”
“Vậy được, mau đi lên đi” người chuẩn bị nói.
“Được, được” Người đại diện quay người lại tái mặt.
Cùng lúc đó, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, yên tâm đi ngủ, cô sợ Trịnh Hoài Lan giở trò xấu xa gì mới để đạo diễn cho người trông chừng, không ngờ răng người phụ nữ này thực sự dám làm vậy.
Lần này quay chương trình này, Võ Hạ Uyên thầm thở dài, Thiên Thần mà có nghệ sĩ nào muốn không chịu thua kém như thế này, cô và Phạm Minh Trạch e là sẽ mệt đến hói hết đầu mất.
Sáng sớm hôm sau, Võ Hạ Uyên bị tiếng gõ cửa đánh thức, bên ngoài là tiếng hét của Chung Sở Kiều.
‘Võ Hạ Uyên dụi dụi mắt mở cửa, “Sao vậy?”
“Ây ya!” Chung Sở Kiều mỉm cười nhìn Võ Hạ Uyên, “Đồ ngủ của chị Uyên thật dễ thương?
Võ Hạ Uyên ngẩn ra.
Bộ pijama này là do đích thân Trương Tấn Phong mua về.
Bên trên còn có thuốc màu mà Đức Minh và anh cùng viết lên, Đức Minh năm đso còn nhỏ, vẽ một cái mặt cười nguệch ngoạc, tổng giám đốc Trương thì viết một câu “Vợ tôi thật là đáng yêu”, trên một cái váy màu trằng sữa, nền trang trí toàn là thỏ, nhìn có vẻ rất là rực rỡ, nhưng Võ Hạ Uyên lại rất thích, xa nhà nhất định phải mang theo.
Nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy.
Võ Hạ Uyên vội vàng nói: “Chờ chị thay quần áo!”
‘Võ Hạ Uyên từ phòng tắm rửa đi ra, hôm nay trời nóng, cô thay một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng cùng quần đùi denim màu xanh nhạt, hai chân trắng nốn quả thật là làm người †a hoa mắt, mái tóc xõa gợn sóng, trông tràn đầy sức sống, dễ dàng mang cho người khác cảm giác vui vẻ.
Lâm Hàm Khúc huýt sáo, “Chị Uyên, chị chăm sóc bản thân như vậy sao?”
“Thuận theo tự nhiên” Võ Hạ Uyên cười Lâm Hàm Khúc đầy ghen tị:”Thực sự là ông trời cho cơm ăn”“
Chung Sở Kiều và Đỗ Minh Thông đang nhìn xà phòng và dầu thơm trong bếp, chúng đã cô đặc lại và có mùi rất thơm.
“Buổi chiều em sẽ cùng Nhất Long còn có Kiều Nhật Linh đi xem xem công việc thế nào.
Đỗ Minh Thông nói “À, em sẽ đi xem mấy quán trà xem có chỗ nào tuyển người không” Chung Sở Kiều nói tiếp.
Lâm Hàm Khúc sẽ đi hát, còn Trịnh Hoài Lan … lười để ý đến cô ta.
Mọi người lên đường lúc tám giờ, tự mình ăn sáng, Võ Hạ Uyên †ìm một góc phố sạch sẽ, lấy đệm gấp đã chuẩn bị trước ra.
Sau đó trải các tấm khăn trải giường màu trắng, rồi lần lượt cho xà phòng và nước thơm lên trên.
Lúc đầu, một vài người qua đường dừng lại xem, nhưng sau đó, họ cơ bản chỉ nhìn và rời đi.
Cách đó không xa, anh quay phim đi theo cô trước đó, anh ta thông qua ống kính nhìn thấy Võ Hạ Uyên chợt đi về phía mình.
“Anh trai này, anh có bật lửa không?”
Anh quay phim theo lời đưa cho Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên trở lại vị trí của mình, cầm lấy một lọ dầu thơm màu tím, châm vào.
Không lâu sau, mùi hương lan tỏa, tựa như hoa oải hương tràn về sau một ngày mưa, khiến người ta sảng khoái đến lạ thường.
Nó không nồng nặc, cũng không chán ngấy.
Ngay lúc này một bà lão mặc tỉnh tế tiến lên hỏi Võ Hạ Uyên giá cả, sau đó càng có nhiều người dựa theo mùi hương mà kéo đến.
Anh quay phim ngay lập tức đặt máy ảnh, sau đó anh †a ngạc nhiên khi nhận ra rằng cho dù là tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng địa phương, Võ Hạ Uyên đều nói vô cùng trôi chảy, nói chuyện với mọi người đều rất tự nhiên thoải mái và ngoại hình cũng là một điểm cộng với những người qua đường.
Đất nước Nga là một quốc gia liên hợp, vốn dĩ chỉ là một quốc đảo, nhưng vì khí hậu dễ chịu nên rất nhiều người từ khäp nơi trên thế giới đã tụ hội về đây.
Tất nhiên, người dân chủ yếu vẫn là người Hoa, dù có rất nhiều khách du lịch nhưng chỉ có Võ Hạ Uyên là có thể sống như một cư dân bản địa.
Trong một giờ đồng hồ, tất cả xà phòng và dầu thơm do Võ Hạ Uyên làm đều đã bán hết sạch.
Anh quay phim: “..” Đây mới là cao thủ Võ Hạ Uyên ngồi dưới đất đếm tiền, anh quay phim vội vàng đứng lên, “Xin hỏi kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
‘Võ Hạ Uyên cười trước ống kính: “Chờ một chút, còn đang tính”
Năm phút sau, Võ Hạ Uyên báo số: “Hai triệu một trăm mười bảy nghìn”
Anh quay phim hận không thể vỗ tay tán dương: “Tuyệt vời, kiếm lại gấp đôi rồi”.
‘Võ Hạ Uyên xua tay, “Tiểu thương, chỉ là không có mặt tiền làm cửa hàng, băng không thứ này bày trên quầy có thể tăng giá gấp đôi Anh quay phim buột miệng hỏi: “Cô Uyên biết nhiều như vậy, là sợ rằng sau này không có gì ăn, có thể tự mình mở tiệm sao?”
Câu hỏi này hơi tế nhị, ý muốn nói là ngộ nhỡ tình cảm của Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong có gặp vấn đề gì, chẳng hạn như ly thân hay ly hôn, cô muốn dựa vào tay nghề này để kiếm ăn sao?
Ai biết Võ Hạ Uyên lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, liền cười: “Chồng tôi chỉ mong sao tôi không có cái ăn kìa”
Người quay phim: “Hả “Anh ấy ngày ngày đều kêu ầm lên bắt tôi về nhà, anh ấy nuôi tôi” Võ Hạ Uyên vô cùng phiền muộn, “Phiền phức”
Người quay phim: “..” Anh ta có linh cảm nếu đoạn phim này được phát sóng, nhất định sẽ dấy lên một cuộc thảo luận điên cuồng.
Và câu trả lời của Võ Hạ Uyên cũng cho thấy cô có sự nghiệp và công việc của riêng mình chứ không phải chỉ là một cô vợ chỉ biết ở nhà ngửa tay ra xin tiền.
“Chúng ta bây giờ vẫn sẽ đến chợ mua hoa sao?” Người quay phim một bên quay Võ Hạ Uyên một bên hỏi, trong lòng thầm nghĩ thực sự là quá ăn ảnh rồi, đẹp như tranh vẽ.
“Ừm, mua thêm nguyên liệu đi” Võ Hạ Uyên trong lòng thầm nghĩ xà bông và sáp thơm ngày mai nhất định phải tăng giá, ai mà biết được những vị thuốc cơ bản kia cô đã phải luyện bao lâu rồi chứ, dùng vào đây quả thực quá lãng phí!
Hôm nay đi mua hoa mấy bà lão kia đều đều biết cô, một cô gái xinh đẹp như vậy, còn vừa mua đã mua một túi lớn, thực sự mọi người đều không thiếu tiền, chỉ là không muốn nhàn rỗi, cũng không nỡ để mấy đoá hoa nở đẹp như vậy héo rũ đi, lúc này bọn họ đang ngồi sát vào nhau, trò chuyện xem còn có thể kiếm được thêm chút tiền lẻ nào, lúc này nhìn thấy Võ Hạ Uyên, ngay lập tức tươi cười chào đón, cạnh tranh giảm giá Như vậy hôm qua hai bao hoa tiêu hết 1 triệu, lần này chỉ có thể tiêu 6 trăm 6.
Võ Hạ Uyên mua thêm gần 300k thịt lợn và bốn năm cây bắp cải to.
Người quay phim nhìn thấy, sắp rơi nước mắt, “Cô Uyên, tôi không nghĩ hai người chúng †a có thể mang về được.
Võ Hạ Uyên cười nói: “Đi taxi!”
Trở lại nhà trọ, Võ Hạ Uyên tiếp tục làm xà phòng, với kinh nghiệm của ngày hôm qua, hôm nay cô làm nhanh hơn, sau đó cô băm thịt lợn, cắt nhỏ các loại rau, trộn chúng với nhau, thêm gia vị và bắt đầu trộn mì Người quay phim ở một bên nhìn thấy thì hiểu ra, “Làm sủi cảo sao?”
“Ừm, giống như Kiều Nhật Linh vẫn đang lớn, không thể đói.
Hơn nữa…” Võ Hạ Uyên không nhịn được cười, “Mấy người bọn họ, ngoại trừ Lâm Hàm Khúc tôi cảm thấy không có ai mà một buổi sáng tìm được công việc hay là kiếm được tiền đâu”
Như để chứng minh cho lời nói của Chu You, mọi người lần lượt trở về nhà trọ lúc một giờ chiều, ai ai cũng đều chán nản.
Không cần phải nói, gần như là toàn quân bị diệt sạch, cũng chỉ có Lâm Hàm Khúc may mắn hơn một chút, kiếm được chưa đến một trăm nghìn.
Chung Sở Kiều xoa nắn chân mình, cả một buổi sáng cô ấy đi sắp gãy chân rồi.
Lâm Hàm Khúc vẫn sống nhờ s¿ n anh kiếm được.
Về phần Trịnh Hoài Lan… vẻ mặt đang rất bình tĩnh bảo người đại diện dót nước cho mình, y như một thùng thuốc nổ.
“Khó quá” Triệu Nhật Long nhìn chãm chằm trần nhà thở dài: “Trước đây tôi chưa từng cảm thấy kiếm được tiền khó như vậy”
“Đúng vậy, bây giờ cầm từng đồng từng đồng một hận không thể tiêu hết sạch” Kiều Nhật Linh nói, bày ra bộ mặt sắp khóc “Em cũng tiêu mười tệ cho bữa sáng! Thật là xa xỉ “
“Anh Thông, vì để tiết kiệm tiền, em quyết định không ăn trưa.”
Đỗ Minh Thông gật đầu: “Anh cũng vậy….
Nói xong mọi người đột nhiên nhìn về phía cửa phòng bếp.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương