Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 204 : Không Thầy Dạy Cũng Tự Hiểu
‘Vừa nhìn thấy phản ứng này của hai vị chủ sự, tất cả những người điều hành cấp cao đều hơi hoảng sợ.
“tổng giám đốc Trạch, trợ lý đặc biệt Đạt, có chỗ nào không đúng sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Phạm Minh Trạch đang sững sờ đứng yên tại chỗ, Phùng Bảo Đạt vội vàng nhìn về phía chiếc xe Bentley, cảm giác một cơn hồng thủy mãnh thú sẽ bùng nổ ngay trong giây tiếp theo.
Nhưng may mà Trương Tấn Phong đang cúi đầu ăn trái cây, lúc anh ngẩng đầy lên thì Võ Hạ Uyên đã đẩy Đỗ Minh Thông ra rồi “Đỗ Minh Thông à” Võ Hạ Uyên tận tình khuyên bảo: “Chị Uyên biết là em đang vui vẻ, nhưng lần sau nếu em muốn em ôm Trần Duy Hòa đi, được không? Tất nhiên, không phải là Chị Uyên ghét bỏ em, em vừa trẻ lại vừa đẹp trai như vậy, nhưng bạn trai của Chị Uyên là một người ẻ mặt Võ Hạ Uyên dần trở nên dữ tợn: “Là một người lòng dạ hẹp hòi, thỉnh thoảng sẽ âm thầm quan sát xem Chị Uyên đang làm cái gì, nếu bị anh ấy nhìn thấy thì chị chắc chắn sẽ phải chết!”
Trần Duy Hòa đột nhiên nói: “Chị Uyên à, bạn trai chị chắc chắn có vấn đề, nghe như là biến thái vậy”
Võ Hạ Uyên! Em câm miệng đi.
Đỗ Minh Thông hơi xấu hổ: “Xin lỗi Chị Uyên, tại em vui quá.
”
“Không có gì không có gì” Võ Hạ Uyên xua tay, liếc về một phương hướng nào đó, tốt lắm, có vẻ bình an vô sự, sau đó cô nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Phạm Minh Trạch và Phùng Bảo Đạt, Võ Hạ Uyên mất tự nhiên ho một cái Lưu Nghiêm Cường không chú ý đến những điều này, bây giờ anh ta vô cùng tức. giận, vẻ mặt khó coi trừng mắt nhìn Khương Thị, trang phục và trang điểm của Khương Thi đều do anh ta đặc biệt tìm người có chuyên môn để chuẩn bị, kết quả là chỉ nhận được một cái đại ngôn rất nhỏ, mặc dù anh ta đã chào hỏi qua, ngoại trừ Đông Miêu, bởi vì đây. là một sản nghiệp nước ngoài chuyên các đồ hàng xa xỉ, căn bản không ăn nhập theo thói quen này, những mà cái này không quan trọng, chỉ có duy nhất một cái này là ngoại lệ, nhưng Lưu Nghiêm Cường ngàn vạn lần không nghĩ tới là cái nhà ngoại lệ này lại bị Đỗ Minh Thông nhặt được!
Khương Thi càng cần không phải nói, anh ta vẫn luôn cúi đầu, nhưng ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Mà điều khiến cho Lưu Nghiêm Cường sợ hãi hơn chính là tổng giám đốc Trạch đang âm thầm điều tra về chuyện âm thanh, một khi tra được sẽ trừng phạt nghiêm khắc, cũng may cái người kỹ sư âm thanh kia nhận được số tiên lớn xong thì cắn răng không khai, cuối cùng cũng không liên lụy đến anh ta.
Phùng Bảo Đạt cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó nhỏ giọng nói với Phạm Minh Trạch: “Anh tự xử lý đi, tôi đi trước, buổi chiều Tổng giám đốc Phong có một cuộc họp”
“Đi đi” Phạm Minh Trạch gật đầu.
Phùng Bảo Đạt vẫn không yên lòng: “Đừng để xảy ra chuyện gì nữa!”
Phạm Minh Trạch căn răng: “Tôi biết!”
Thấy Lưu Nghiêm Cường nhẹ nhàng thở ra, trong lòng Phạm Minh Trạch không khỏi chế nhạo một cái, Lưu Nghiêm Cường luôn làm việc thận trọng, nhưng cái đuôi cáo lâu ngày cũng sẽ lộ ra, anh ta cho phép Lưu Nghiêm Cường tùy ý sử dựng hết tất cả các tài nguyên cho nghệ sĩ đặc quyền của mình, nhưng anh ta không cho phép Lưu Nghiêm Cường đưa tay vào bát cơm của người khác. ngay trước mí mắt anh ta, đã ở Thiên Thần thì ai cũng là người của công ty, bọn họ hướng ra bên ngoài muốn đè ép ai thì đè ép, nhưng hướng về công ty thì phải ngoan ngoãn cho anh ta!
“Chắc chuyện này là ngoài ý muốn” Mặc dù ngoài miệng Phạm Minh Trạch nói như vậy, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn quét hết xung quanh một lượt như một lời cảnh cáo, điều này khiến cho thần kinh vừa buông lỏng của Lưu Nghiêm Cường lại một lần nữa trở nên căng thẳng: “Lần này tất cả những nghệ sĩ được các công ty nhìn trúng, mặc kệ là các. công ty quảng cáo lớn hay nhỏ thì đều phải đi tập huấn, tôi mong mọi người có thể hiểu rõ, ở Thiên Thần này, có thực lực mới là có đường ra “Tổng giám đốc Trạch nói đúng” Có người phụ họa.
“Đỗ Minh Thông đúng không?” Phạm Minh Trạch mở miệng.
Hồn Đỗ Minh Thông còn đang bay trên trời, nghe Phạm Minh Trạch gọi cái là lập tức trở về, vội vàng bước lên phía trước: “Tổng giám đốc Trạch”
“Chúc mừng cậu đã lấy được đại ngôn quảng cáo của ‘Đông Mèơ’“
Đỗ Minh Thông đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Trạch”
Phạm Minh Trạch gật đầu: “Tiếp tục cố gắng” Anh ta vừa nói ánh mắt vừa liếc Võ Hạ Uyên một cái, đột nhiên anh ta có cảm giác bà chủ nhà mình thật đáng tin cậy.
Thấy Phạm Minh Trạch nói vậy, Lưu Nghiêm Cường biết mình không thể thay đối được gì nữa, anh ta chỉ có thể ôm lửa ở trong lòng.
Mà có một màn này, đãi ngộ ở công ty của Võ Hạ Uyên và đám người Đỗ Minh Thông cũng dân tốt hơn, sau khi Võ Hạ Uyên ăn cơm trưa xong trở về, phát hiện trước cửa phòng làm việc chất đầy lẵng hoa tươi và rổ trái cây, Trần Duy Hòa đang vui vẻ chuyển đống hoa quả này vào bên trong.
“Vãi!” Võ Hạ Uyên hơi ngạc nhiên: “Đều là người khác tặng sao?”
“Đúng vậy ạ” Trần Duy Hòa nói tiếp: “Một số là nghệ sĩ tặng, một số là do bộ môn tặng, tăng thể diện!”
Trần Duy Hòa mặc dù đã lăn lộn mấy năm ở công ty giải trí nhưng vẫn chưa từng thấy sự kiện lớn bao giờ, tính tình anh ta vẫn rất đơn thuần, lúc này đang vui vẻ không thôi.
Ngược lại đối với Đỗ Minh Thông, Võ Hạ Uyên vui mừng gật đầu, Đỗ Minh Thông rất bình tĩnh, anh ta là một người đã chìm nổi hơn mười năm.
“Nghĩ gì vậy?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi.
Đỗ Minh Thông ngẩng đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên, cuối cùng cười nói: “Còn có thể nghĩ gì nữa, nếu ngày mai em trèo lên cao mà ngã xuống nặng nề, chắc chắn sẽ không có một bóng ma nào xuất hiện ở cửa”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Tỉnh táo như vậy là tốt: Đỗ Minh Thông khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không có hồ đồ, sau đó cúi đầu xem kịch bản.
Võ Hạ Uyên rất thích cái tính cách này của Đỗ Minh Thông, trầm ổn, thỉnh thoảng sẽ vui vẻ mà trở nên luống cuống, nhưng lại nhanh chóng tỉnh táo lại, biết cái gì là quan trọng nhất.
“Chị sẽ đợi thông báo ở bên Đông Mèo, có gì sẽ liên hệ cho em” Võ Hạ Uyên gõ lên kịch bản hai cái: “Cái quan trọng nhất vẫn là cái này”
Buổi tối lúc tan làm, Võ Hạ Uyên nhận được điện thoại của Trương Tấn Phong.
“Anh đang ở dưới tầng, anh dẫn em đi ăn cơm” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp động lòng người, Võ Hạ Uyên nghe thấy mà trong lòng cảm thấy ngứa ngứa.
Võ Hạ Uyên che microphone, nhưng đám người Đỗ Minh Thông vẫn ở đó.
“Võ Hạ Uyên” Giọng điệu của Trương Tấn Phong bỗng nhiên trầm xuống.
Võ Hạ Uyên không dám trễ nãi: “Ba phút!”
Sau khi căn dặn Trần Duy Hòa nhất định phải đưa Đỗ Minh Thông về nhà, Võ Hạ Uyên cầm túi xách chạy xuống, sau khi ra khỏi cửa công ty thì trở nên thận trọng, cô nhìn thấy chiếc xe của Trương Tấn Phong đang dừng sát ở cổng, là một chiếc Mercedes màu xám.
Cô nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn là không có ai ở xung quanh thì mới chui vào xe, đóng xầm cửa lại.
Trương Tấn Phong nhìn bộ dáng như đang ăn trộm này của cô, nhất thời tức giận.
“Làm sao, lên xe anh khiến em thấy khó khăn sao?” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Su cười, nói với tài xế: “Làm phiền nâng tấm che lên giúp tôi”
Trương Tấn Phong nhíu mày: “Làm gì?
Đừng tưởng rằng… Ưm.
.
” Anh vô ý thức chế trụ bả vai của Võ Hạ Uyên, mùi hương của người phụ nữ quanh quẩn quanh chóp mũi của anh, khiến người ta cảm thấy tĩnh tâm.
Mồi hồi hôn kết thúc, Võ Hạ Uyên thở hổn hển, nhìn vẻ mặt đẹp trai của Trương Tấn Phong, trong lòng lại mềm ra, tiến lên hôn thêm cái nữa.
Trương Tấn Phong dở khóc dở cười: “Em học từ ai đấy?”
“Vừa nhìn thấy anh cái là không cần thầy dạy cũng tự hiểu” Võ Hạ Uyên thành thật trả lời: “Ai bảo em hai ngày nay quá coi nhẹ anh, trong lòng vô cùng đau khổ”
Trương Tấn Phong vô cùng hưởng thụ lời nói này của cô, anh nắm bờ vai cô nhẹ giọng hỏi: “Em còn thích công việc này sao?”
“Thích” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Rất thích”
Trương Tấn Phong tò mò: “Thích cái gì?
“Cái vòng tròn này quả thực rất bẩn, gần như mỗi khắc đều tàng ô nạp cấu, nhưng mà.
.
” Võ Hạ Uyên vuốt ve ngón tay thon dài của Trương Tấn Phong: “Vẫn còn một số người liều mạng trèo lên cao, em thích sự nỗ lực cố gắng kia”
Nghe Võ Hạ Uyên nói như vậy, Trương Tấn Phong bỗng nhiên tiêu tan, anh đi đến ngày hôm nay, không phải là vì trân trọng những người những người muốn là gì thì làm sao? Võ Hạ Uyên thích, cho dù là trăng sao trên trời anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô.
“Vậy thì cứ tiếp tục làm thôi” Trương Tấn Phong cười nói: “Anh chờ ngày em làm ra kết quả: ‘Võ Hạ Uyên vô cùng thỏa mãn: “Ông xã thật tốt!”
Ánh mắt Trương Tấn Phong tối lại: “Lặp lại lần nữa”
“Ông xã thật tốt!”
Sau khi nhanh chóng ăn cơm nước xong xuôi, Trương Tấn Phong mang Võ Hạ Uyên về nhà, dùng cơ thể đàn ông nỗ lực chứng minh, chỗ đó của anh là tốt nhất…
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương