Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 175 : Cô Có Thể Chịu Đựng Gian Khổ
Hôm đó là lần đầu tiên Trần Anh Thư nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi như vậy của Võ Đức Huy, cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc của Phan Hựu Minh, ông ta khóc như bị thần kinh, không kìm được bản thân, Võ Đức Huy kiên nhẫn đợi ông ta khóc.
Sau đó, anh ta bản liên tiếp ba phát đạn đưa người lên đường.
Cái chết của Phan Hựu Minh rất kĩ lưỡng, nếu có âm tào địa phủ, chắc chăn ông ta sẽ phải xuống đó trả nợ.
Sau đó Trần Anh Thư nói với Võ Hạ Uyên, Phan Hựu Minh đến lúc chết cũng không nhằm mắt lại, giống như là bị dọa cho sợ hãi, ‘Võ Hạ Uyên cười yếu ớt, không nhắm mắt là được rồi.
Trương Tấn Phong không biết những điều này, Võ Hạ Uyên đã lớn lên ở nơi anh không nhìn thấy.
“Không phải đợi Phan Hựu Minh cúi đầu sao? Sao đột nhiên bị giết?” Trương Tấn Phong vừa uống canh gà vừa hỏi.
Võ Đức Huy liếc nhìn Võ Hạ Uyên: “Đêm dài lắm mộng”
Trương Tấn Phong gật đầu: Phan Hựu Minh chết sớm thì người.
Với sự đảm bảo của dòng họ Char, cái chết của Phan Hựu Minh được cho qua một cách hời hợt, sau một loạt hoạt động, tất cả tài sản của ông ta đều được mang theo tên của Phạm Đình Cảnh, theo thỏa thuận, hai phần mười lợi nhuận hàng năm ở Âu Mỹ của Trương Tấn Phong cũng chia cho Phạm Đình Cảnh.
Sau khi tình trạng thể chất của Trương Tấn Phong được cải thiện, đoàn người quyết định về nước, mà Võ Hạ Uyên đã yêu cầu Phạm Đình Cảnh đến căn hộ nơi cô đang sống ăn bữa cơm để báo đáp.
Lê Minh Khanh cũng không mời mà tới, Võ Hạ Uyên thấy gã đã tháo băng, trên đường đến phòng vệ sinh thì gặp phải gã, Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Cảm ơn”
“Cảm ơn?” Lê Minh Khanh nhướng mày.
“Cảm ơn anh đã thay Tấn Phong đỡ một phát súng này”
Ừ” Thứ như cho mọi Lê Minh Khanh cười và nói: “Vậy có thể trả hết món nợ đã khiến cô rơi xuống vực và mất con trai năm đó không?”
Võ Hạ Uyên bắt gặp ánh mắt của Lê Minh Khanh và lắc đầu: “Hai chuyện khác nhau”
Lê Minh Khanh yên lặng nhìn Võ Hạ Uyên vài giây, người phụ nữ này là như vậy, cô rất rõ ràng, không cho người khác một chút cơ hội.
“Được rồi, đi đường cẩn thận” Lê Minh Khanh đi ngang qua Võ Hạ Uyên.
Ngày về, bầu trời trong xanh.
Ba tháng không thấy Bào Ngư lại tăng cân, Võ Hạ Uyên cứ tưởng đứa nhỏ sẽ sợ người lạ, ai ngờ Bào Ngư ôm cổ cô không buông tay, Phùng Bảo Đạt từ bên cạnh nhỏ giọng: “Lúc bà chủ không ở đây, cậu chủ thường cầm bức ảnh của bà chủ cho cậu chủ nhỏ xem, đương nhiên không thể nào xa lạ được”
‘Võ Hạ Uyên trong lòng mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn Trương Tấn Phong ngồi ở trên sô pha nhằm mắt nghỉ ngơi, nói nhỏ: “Trở về phòng ngủ đi”
Trương Tấn Phong nhẹ giọng nói: “Không cần, ngồi một lát là được.
”
Diệp Sâm cùng bọn họ trở lại, Võ Hạ Uyên thế mới biết người đàn ông này được coi là thiên tài trong giới y học, anh ta biết mọi thứ, thứ gì cũng thông thạo, Trương Tấn Phong đã dùng giá cao mua một năm của anh ta.
‘Đừng để Tổng giám đốc Trương làm việc quá sức trong hai tháng” Diệp Sâm nói với Võ Hạ Uyên: “Còn bà chủ, hãy uống thuốc đúng giờ.
Xem giọng nói của cô, có vẻ cổ họng của cô chắc gần như đã sắp khỏi rồi”
“Cảm ơn bác sĩ Sâm” Sau khi tiễn Diệp Sâm đi, Võ Hạ Uyên trực tiếp đến chỗ Trần Anh Thư.
Hai người hẹn hôm nay gặp nhau trong một quán cà phê, Trần Anh Thư vẫn mặc một bộ đồ Lolita, trông cô ấy giống như mới vừa thành niên vậy, nhưng Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy cô ấy ăn mặc quần áo người lớn và đấm nhau một cách ngầu bá cháy, so với bây giờ có sự tương phản rất lớn.
“Muốn học sao?” Trần Anh Thư nhấp một ngụm trà sữa hỏi Võ Hạ Uyên.
“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu: “Dù sao cũng hơi thiếu năng lực tự vệ”
“Bây giờ cậu học có hơi muộn, có thể sẽ khá đau đó” Trần Anh Thư cố tỏ ra khéo léo.
‘Võ Hạ Uyên không quan tâm lắm: “Tớ biết, tớ có thể tiếp nhận”
Trần Anh Thư cười tủm tỉm: “Lúc đó đừng khóc nhè.
”
Khóc nhè là chuyện chắc chắn rồi, vì quá trình dấn cơ tương đối khó khăn.
Trần Anh Thư đã tiến cử cho Võ Hạ Uyên một giáo viên Taekwondo chuyên nghiệp, là người cực kỳ khắt khe, đồng thời có trình độ mù mặt nhất định, bởi vì không có chút thương hương tiếc ngọc nào, ngày đầu tiên Võ Hạ Uyên về đến nhà chút nữa bản thân đã tàn phế.
Đau đớn ròng rã cả tuần như vậy, Võ Hạ Uyên vừa ngã xuống giường một cái là ngủ luôn, bỏ qua những lời dị nghị của Trương Tấn Phong, điều này khiến Trương Tấn Phong rất khó chịu.
“Kiểm tra xem gần đây mợ chủ với Trần Anh Thư ra ngoài làm gì?” Trương Tấn Phong tức giận gọi điện cho Phùng Bảo Đạt Hôm sau Phùng Bảo Đạt đặt báo cáo điều tra lên bàn của Trương Tấn Phong: “Tổng Giám đốc Trương, mợ chủ học cái này, cô Trần Anh Thư cũng ở đó”
Trong hình, Võ Hạ Uyên mặc một bộ đồ tập màu trắng, đội mũ sắt đệm khí màu đỏ, vậy mà có một loại tư thế anh hùng hiếm thấy, Trương Tấn Phong đã quen với vẻ ngoài dịu dàng và ôn hòa của cô, đột nhiên nhìn thấy một mặt như vậy còn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Phùng Bảo Đạt nhìn sắc mặt hòa dịu của Trương Tấn Phong, cười căng cứng: “Tổng Giám đốc Trương, có cần ngăn cản mợ chủ không?”
“Tại sao phải ngăn cản?” Trương Tấn Phong cầm tập tài liệu lên và xem qua nó: “Đi theo mợ chủ.
”
Mà tấm hình kia được người đàn ông cất kỹ trong ngăn kéo, lâu lâu mới lấy ra xem thử để giải trí.
Đôi khi Trương Tấn Phong cũng giúp đỡ khi thấy Võ Hạ Uyên bôi thuốc vào chân, lâu lâu lại ấn vào vai người phụ nữ nhưng không hỏi thêm câu nào, người phụ nữ của anh muốn gì thì làm, trời sập xuống có anh chống đỡ.
‘Võ Hạ Uyên đặc biệt dặn dò Phùng Bảo.
Đạt, theo dõi Trương Tấn Phong nhiều chút và kịp thời liên hệ nếu anh cảm thấy không thoải mái Hôm nay Võ Hạ Uyên mới luyện được một nửa thì Phùng Bảo Đạt đã gọi đến, người đàn ông ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, Võ Hạ Uyên nghe thấy động tĩnh của anh ta không giống như xảy ra chuyện gì, ngược lại có hơi khó có thể mở miệng.
“Lời ngay nói thật” Võ Hạ Uyên thì thào nói: “Tôi nghe đây”
“Thưa mợ chủ, là như vầy, một người bạn cũ của ông cụ đã trở lại, hôm nay đặc biệt đến thăm Tổng Giám đốc Trương, buổi tối con trai của bạn ông cụ tiếp đãi Tổng Giám đốc Trương, bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn Đức Vượng… Có vài cô gái trẻ được… Gọi tới”
Phùng Bảo Đạt nói.
“Sau đó thì sao?” Võ Hạ Uyên không rõ hỏi, dựa theo tính cách của Trương Tấn Phong, chắc chắn sẽ từ chối.
Phùng Bảo Đạt dường như đã đoán được suy nghĩ của Võ Hạ Uyên: “Từ chối cũng được, nhưng không thể không qua gặp mặt được Ông cụ đặc biệt gọi cho Tổng Giám đốc Trương, bảo ngài ấy ngồi đàng hoàng”
Điều này có chút thú vị, Võ Hạ Uyên một tiếng rồi cúp máy.
Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, dáng vẻ cao to lực lưỡng, dưới tay có cả chục học trò, Võ Hạ Uyên là người mới bắt đầu muộn nhất, nhưng lại là người có thể chịu đựng được cực khổ nhất, tuy rằng huấn luyện viên ngoài miệng mắng chửi nhưng ông ta thích sự cố gắng của Võ Hạ Uyên, bây giờ nghe thấy Võ Hạ Uyên xin nghỉ, nhất thời có chút không vui: “Sao vậy? Tiền học không là tiền sao? Cô muốn bỏ qua một bài giảng tổn thất hơn một triệu như vậy sao?”
‘Võ Hạ Uyên cười xin lỗi, giọng nói vẫn khàn khàn: “Thực xin lỗi, thầy Lý, chồng tôi đã xảy ra chút chuyện nhỏ, tôi có hơi lo lẳng, phải trở về xem xét một chút”
Từ “chồng” đã khiến huấn luyện viên giật mình: “Cô đã kết hôn?”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Kết hôn rồi”
Ngay khi những lời này nói ra, mấy tên đàn ông đang kéo căng ở phía xa đồng thời nhìn sang, kết hôn rồi?
“Được rồi, đi đi” Huấn luyện viên xua tay, nhìn bộ dạng lo lắng của Võ Hạ Uyên, người ta đã nói là lo cho chồng rồi, làm sao ông ta có thế không để cho cô đi được.
‘Võ Hạ Uyên bắt taxi đến khách sạn Đức ‘Vượng, Phùng Bảo Đạt đích thân tới đón người, vừa đi vừa nói: “Lại tới một nhóm người khác, Tổng Giám đốc Trương thật sự không phân thận được, chủ yếu là ông cụ bên kia…”
Võ Hạ Uyên làm động tác ra hiệu cho.
Phùng Bảo Đạt đừng nói nữa, tình cờ là người phục vụ đưa rượu vào phòng riêng, cô liếc nhìn theo khe hở thì thấy một người phụ nữ rót một ly rượu cho Trương Tấn Phong.
Uống rồi?
Võ Hạ Uyên nheo mắt đầy nguy hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương