Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 164 : Con Không Thể Chiếm Hữu Cô Ấy
Mặc dù Phạm Đình Cảnh không dễ nói chuyện, nhưng rất hiếm khi thực sự tức giận, giống như anh ấy bẩm sinh đã có năng lực nhận biết tình cảm rất yếu kém.
Rất ít có điều gì có thể khơi dậy sự hứng thú của anh ấy.
Ngay cả chuyện hôn nhân đại sự, cũng là một lần không thành thì nói hai hai lần không thành thì nói bốn lần, luôn có những lúc người nhà phải thỏa hiệp với anh ấy trước.
Anh ấy không có thích thú gì đối với Liliane, nhưng vì ba mẹ, anh ấy đã chịu đựng suốt thời gian qua.
Những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh ấy trước đây, cho dù là thân phận gì, đều là mục tiêu chống đối của Liliane, có người bị quấy rầy đến mức suýt chút tự tử, anh ấy đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lần này thì khác, Phạm Đình Cảnh không biết lửa giận này từ đâu mà ra, tóm lại chỉ muốn đem cả gia đình này ra mà chém Nhìn Liliane đang trốn sau lưng ông Lance, Phạm Đình Cảnh như muốn lộn ruột lộn gan, kêu anh ấy phải chung sống với một người phụ nữ thế này hết quãng đời còn lại, anh ấy thà rằng lập tức đi chết.
“Tôi cũng không muốn phí lời nữa” Phạm Đình Cảnh trầm giọng nói: “Từ hôn, tôi hi vọng ông tự mình nói với ba tôi câu này, như vậy sẽ có hiệu quả hơn lời tôi nói”
Sắc mặt ông Lance rất khó coi: “Liên quan đến hạnh phúc của con gái tôi, tôi sẽ không đồng ý với cậu”
Lillian thò nửa đầu ra, mắt đỏ hoe vì khóc.
“Vậy được rồi, chúng ta cứ dây dưa như thế này đi” Phạm Đình Cảnh nhếch khóe. miệng lên, nở một nụ cười được coi là đắc ý, như là đang rất mong chờ sự việc tiếp theo xảy ra: “Chỉ cần tôi còn sống ngày nào, thì ngày đó sẽ không cưới cô ta, chúng ta có thể thử xem, ai không chịu được trước.”
Liliane nghe xong không khỏi thút thít thành tiếng.
Ông Lance giận tím người: “Charlson! Con gái tôi có chỗ nào không tốt hả?!”
“Ông nên hỏi là cô ta có chỗ nào tốt mới đúng” Ánh mắt lạnh lùng của Phạm Đình Cảnh rơi vào Liliane, đắc ý nhìn chäm chăm vào đối phương: “Việt Nam có một câu nói thế này, lòng dạ như rắn rết, người phụ nữ như vậy có cho không, cũng không ai thèm?”
Ông Lance giận đến run tay: “Được, quả nhiên là cậu nhìn trúng con người hầu mà cậu mua về!”
Đôi mắt của Phạm Đình Cảnh lạnh lẽo: “Vậy thì đã sao? Vị trí gối bên cạnh của tôi, cho dù là cho một người phụ nữ lưu lạc ngoài đường, cũng không tới lượt con gái của ông!”
Đây là quyết định lật mặt hoàn toàn một lần.
Ông Lance đã hơn bảy mươi tuổi, viên ngọc quý trong lòng bàn tay mình, bây giờ lại bị Phạm Đình Cảnh coi là đồ rẻ thối, tức giận đến mức liên tục lui về phía sau, thở không ra hơi.
Mà hơi này của ông ta không trôi chảy thì cục tức của Phạm Đình Cảnh mới nguôi ngoai.
Phạm Đình Cảnh hài lòng nhìn cả nhốn nháo trước mặt, xoay người “Charlson!” Liliane hét lên.
Phạm Đình Cảnh ung dung bước ra khỏi ngôi nhà cổ này, vừa lên xe đã nghe thấy một tiếng gào thét giận dữ ở cách đó không xa: “Chalson! Nếu hôm nay anh dám bỏ đi, tôi sẽ nhảy xuống từ đây!”
Phạm Đình Cảnh nhìn Liliane trên lầu ba, cười khinh thường, một tay chống cm, nói với tài xế: “Đi thôi”
Khuôn mặt Liliane tái mét nhìn chiếc xe rời đi không chút do dự.
Nụ cười mỉa mai của Phạm Đình Cảnh không ngừng hiện lên trong tâm trí cô ta.
Còn cô ta thì đúng như dự đoán của Phạm Đình Cảnh, không có gan để nhảy xuống.
Phạm Đình Cảnh trở về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nao ruột, cởi áo khoác đưa cho quản gia, bước nhanh vào bếp.
Trong phòng bếp, Võ Hạ Uyên đang nấu canh, trên kệ bếp bên cạnh có cá nướng, không biết nấu kiếu gì mà mùi thơm nức mũi như vậy.
Phạm Đình Cảnh nhìn bộ dáng mảnh mai của Võ Hạ Uyên, đột nhiên nảy sinh một cảm. giác, như thế này cũng không tồi, anh ấy đời này không mong muốn quá nhiều, điều khiến anh ấy hứng thú nhất hiện tại chính là khẩu vị ăn uống, Võ Hạ Uyên có thể thỏa mãn cho anh ấy, hơn nữa còn trông khá xinh, càng nghĩ miên man, anh ấy càng thấy Võ Hạ Uyên rất vừa mắt.
Còn sự cáu kỉnh và tức giận khó hiểu đó cuối cùng cũng tìm được lối thoát, chẳng qua anh ấy chỉ cảm thấy tội nghiệp cho Võ Hạ Uyên mà thôi.
Giọng nói của người phụ nữ ấy giống như ánh mắt của cô vậy, hoà nhã, thông suốt và sinh động, nhưng hiện giờ lại không còn nói được nữa.
“Sao không nghỉ ngơi cho khỏe?” Phạm Đình Cảnh nhẹ giọng hỏi.
‘Võ Hạ Uyên quay người, không ngờ là Phạm Đình Cảnh trở về rồi, cô nở một nụ cười dịu dàng và làm ra động tác ôm cánh tay, ý bảo rằng cổ họng tôi đau chứ tay tôi không đau.
Dường như từ lúc bắt đầu cảm thấy Võ Hạ Uyên vừa mắt mình, thần thái và cử chỉ của cô vô cùng phóng đại trong mắt anh ấy, cuối cùng Phạm Đình Cảnh cũng phát hiện ra rằng. cảm xúc của Võ Hạ Uyên dường như chỉ dừng ở một điểm cố định, cô không giận nhiều, cũng không vui nhiều, e là đối với anh ấy cũng đã hình thành một sự xa cách Sự phát hiện này khiến Phạm Đình Cảnh đột nhiên không thoải mái, thậm chí anh còn tự hỏi, liệu Võ Hạ Uyên đã có người cô thích hay chưa? Có phô bày cảm xúc chân thật, có cười to khóc lớn trước mặt đối phương hay không?
Như vậy, có rất nhiều chỗ mà Phạm Đình Cảnh cố tình xem nhẹ, đang dần dần hiện ra rõ ràng.
Trên bàn ăn, Phạm Đình Cảnh đột nhiên mở miệng: “Tại sao cô lại rơi vào tay của Phan Hựu Minh?”
Võ Hạ Uyên mấp máy đôi môi, Phạm Đình Cảnh đã hiểu ý, kêu quản gia lấy giấy bút cho cô.
Võ Hạ Uyên tỉ mi viết bằng tiếng Pháp: Bị bắt cóc.
Phạm Đình Cảnh liếc nhìn và hỏi: “Vậy trước khi bị bắt cóc, cô có gia đình không?”
‘Võ Hạ Uyên nặng nề gật đầu.
Phạm Đình Cảnh có chút hoảng loạn ra hiệu cho quản gia lấy lại giấy bút, không muốn hỏi nữa, Võ Hạ Uyên được anh mua về, là “hàng lậu”, đã không còn liên quan gì đến cuộc sống trước kia của cô nữa.
Võ Hạ Uyên ngạc nhiên liếc nhìn Phạm Đình Cảnh, không hiểu sao thái độ của người kia lại thay đổi nhanh như vậy, nhìn thấy Phạm Đình Cảnh không có ý hỏi thêm, lại lo lắng biến tròn thành méo nên lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Khi mẹ anh ấy là bà Anna đến, Phạm Đình Cảnh cũng không ngạc nhiên chút nào, dù sao anh ấy mới xử lý cả gia đình Liliane, hơn nữa còn chọc tức ông Lance đến mức nhập viện, bố mẹ anh sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Anna là một người phụ nữ thông minh sắc sảo, cùng chồng kinh doanh đưa gia tộc.
Charlson trở thành một công ty hàng đầu trong ngành xuất khẩu trái cây, điều này cho. thấy mức độ lợi hại của bà thế nào.
Ông nội của Anna là người Việt Nam nên con ngươi của bà là màu đen, lúc này đôi con ngươi đen láy đó đang tĩnh lặng chăm chú nhìn Phạm Đình Cảnh, hai mẹ con căng thẳng một hồi, Anna lên tiếng trước: “Người giúp việc nữ đó đâu?”
“Có chuyện gì không?” Phạm Đình Cảnh hơi ngước mắt, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên người anh ấy, trông rất tỉnh tế và quyến rũ.
Nhìn vào người con trai ưu tú này, Anna thở dài một hơi: “Nếu con thực sự thích cô hầu gái đó, mẹ có thể nói với ba con về việc huỷ bỏ hôn ước với Liliane, sau đó sẽ thành toàn cho các con.”
Nhìn thấy đôi mắt của Phạm Đình Cảnh sáng lên, Anna cảm thấy bất lực: “Nhưng mà con trai à, nữ giúp việc đó không phải người bình thường, con không thể chiếm hữu cô ta được.
“Cô ấy là do con mua về” Phạm Đình Cảnh gắn từng chữ.
“Nhưng cô ấy bị người ta bắt cóc” Anna chỉ ra thực tế phũ phàng: “Mặc dù việc bảo vệ những “mặt hàng phi pháp” của nước chúng ta không mấy khắt khe, nhưng nếu gia đình của người kia truy cứu, vẫn có thể lấy người lại”
Phạm Đình Cảnh hiểu ý của Anna, cười nhạo: “Gia đình của Võ Hạ Uyên kia phải thật lợi hại mới được, dám cướp người trong tay.
Phạm Đình Cảnh này sao.”
Anna lặng lẽ nhìn Phạm Đình Cảnh, không nói gì thêm.
Sắc mặt Phạm Đình Cảnh đột nhiên thay đối, ngồi thẳng người lên: “Ý của mẹ là sao?”
“Con nhìn bức ảnh này đi” Anna đưa cho.
Phạm Đình Cảnh một tấm ảnh không rõ nét cho lắm: “Võ Hạ Uyên mà con nói, có dáng vẻ thế này sao?”
Phạm Đình Cảnh nhận lấy, người phụ nữ trong bức ảnh đang cười rạng rỡ, hình như cô ấy đang tham dự một hội nghị trọng đại nào đó, cô ấy thực sự là Võ Hạ Uyên! Nhưng bên cạnh, là một người đàn ông anh tuấn.
Chỉ thông qua vỏn vẹn một bức ảnh, Phạm Đình Cảnh cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị đàn áp.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương