Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau!
Chương 37 : Săn sóc
...đi lo lắng và xót thương cho cái kẻ đã từng muốn bỏ mặc mình chết, có đáng không? Haiz, một đứa ngốc cũng biết là không đáng, thế mà tôi...chẳng được bằng kẻ ngốc đây.
Đã gần hai tuần rồi tôi không gặp Tiểu Minh, kể từ hôm Tiểu Minh bảo tôi đừng xuất hiện trước mặt em đấy… Tôi cũng chưa biết làm thế nào để gặp em, tôi có liên lạc, nhưng…
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Một sinh nhật không bánh, không nến, không…
Trừ lời chúc mừng và cái ipad được gửi đến từ địa chỉ của bố mẹ tôi từ sáng nay, cùng với một ngăn bàn toàn thiệp chúc mừng, hoa và quà.
Giá mà trong số đó, có một cái-gì-đó từ vợ yêu-của-tôi.
Tất nhiên là không có.
Buồn nhưng tôi cũng quen rồi.
Haizz…
Giờ là giờ nghỉ sau tiết một, tôi ngán ngẩm nhìn đống quà trên bàn, bỗng thấy điện thoại rung, tôi liền lấy máy ra xem.
“A messenger received”
Là của Tiểu Giang. Mấy năm nay, cứ đến dịp lễ Tết, tôi đều nhận được tin nhắn của em (kể cả hồi tôi còn ở viện, lúc tôi được động vào cái điện thoại thì thấy vẫn còn lưu những tin nhắn cũ), lúc đầu thì tôi cũng đoán là Tiểu Giang, sau mới chắc chắn, tuy các tin nhắn không hề để lại tên, nhưng nhìn kiểu nhắn tin, cộng thêm lời lẽ...chỉ có thể là em thôi.
“Chúc mừg SN, jà đj một tuổi, thêm nhiều hp…”
Tôi khẽ cười rồi nhấn nút gọi lại, mặc dù biết em sẽ chẳng nghe máy đâu, lần nào cũng như vậy, lần nào nhận được tin nhắn của Tiểu Giang tôi đều nhắn tin, rồi gọi lại nhưng em đều không trả lời. Kể cả những lần tôi gửi lời chúc mừng em. Lần này chắc cũng vậy.
_Hi.
Ơ, giọng…Tiểu Giang.
_Tiểu Giang, là em sao, là em đúng không? – tôi vội vàng gọi tên em như sợ mình chậm trễ thêm chút nào thì em sẽ dập máy ngay vậy.
_Hạo Du.
_Tiểu Giang, là em thật sao, đã bốn năm rồi… Anh đã rất nhiều lần liên lạc với em mà không có hồi đáp. Sao lần này…
_Hì, em biết. Hôm nay…đặc biệt hơn mọi hôm. Mà thôi, hỏi thăm tí nhỉ, anh vẫn khỏe chứ?
_Đặc biệt? Hì, anh khỏe, còn em? Cuộc sống bên đó ổn chứ hả?
_Hihi, rất khỏe. Đang từng bước đạt được ước mơ đây. Anh…còn nhớ chứ hả?
_Tất nhiên, sao anh có thể quên. Hì, Tiểu Giang…em…bốn năm rồi mới được nghe giọng em, hì.
_Vậy có nhớ em không? Hehe, hỏi linh tinh quá nhỉ. Thế anh với Tiểu Minh…vẫn còn là một đôi chứ hả?
Vẫn còn là một đôi sao? Chưa từng là một đôi… Rõ ràng là thế nhưng không hiểu sao lòng tự trọng và sĩ diện đàn ông không cho phép tôi trả lời Tiểu Giang như thế. Chẳng phải bốn về năm trước tôi đã bỏ Tiểu Giang để đến với Tiểu Minh hay sao, gây cho cả hai người con gái biết bao đau khổ rồi…lại chính mình bị bỏ rơi.
_Hì, ừ, còn…em? Đã…
_Ừm, hì, cũng có thể coi là có. Mà Tiểu Minh, cô ấy đổi số hả anh, em nhiều lần liên lạc mà không được.
_À ừ, Tiểu Minh dùng số mới rồi.
Tôi vừa lời vừa lo lắng, Tiểu Giang nghe tôi nói thế chắc chắn sẽ hỏi tôi số mới của Tiểu Minh. Rồi hai người sẽ liên lạc với nhau… Tiểu Giang biết tôi nói dối rồi sẽ nghĩ thế nào đây, còn Tiểu Minh, em hẳn sẽ khinh thường tôi lắm. Tôi thậm chí đến giờ cũng không biết lí do Tiểu Minh thay lòng đổi dạ, em còn không tin chuyện tôi đã yêu em (và bây giờ cũng vậy) cơ mà. Biết chuyện tôi nói em và tôi vẫn là một đôi với Tiểu Giang, Tiểu Minh có khi còn thấy hận tôi thêm nữa.
_Vậy cho em… Hì, xin lỗi nha, đợi em tí.
Tiểu Giang đang nói dở thì ở bên ngoài tôi nghe có tiếng con trai gọi tên em, giọng…hơi quen, chắc tôi nhầm, mà gọi Tiểu Giang, chắc là bạn trai em. Vậy là em đã có người mới, vậy tại sao nãy lại nói “cũng có thể coi là có”? Tôi nghĩ vậy thôi chứ cũng không hỏi, trong lòng tự nhiên thấy…vui. Ừ, giờ Tiểu Giang đã có người ở bên chăm sóc, em vẫn khỏe, vẫn…nhớ đến ước mơ của hai chúng tôi (cho dù đã chia tay lâu rồi), tôi tất nhiên là vui rồi, lúc rời xa em tôi cũng chỉ mong có vậy.
Tôi chờ máy một lúc sau mới thấy Tiểu Giang quay lại:
_Hi, Hạo Du, em phải ra ngoài rồi, lúc khác mình nói chuyện nhé. À, anh gửi số mới của Tiểu Minh cho em với nha.
_Ừ, được rồi. Hẹn hò…vui vẻ nhé!
_Hi, đi ăn tối thôi mà. Vậy nha, happy birthday, hì.
_Cám ơn em, bye.
Dập máy rồi tôi mới thở phào một cái, may là Tiểu Giang không trực tiếp hỏi tôi số Tiểu Minh, nếu không tôi chẳng biết phải nói sao nữa, haiz. Thở dài thêm cái nữa, tôi mới dựa lưng ra sau, hai tay đưa lên tựa đầu vào, ngồi bàn cuối đôi khi cũng có lợi.
Nhưng mới nhắm mắt lim dim được vài phút, tôi bỗng nghe thấy tiếng thỏ thẻ nhỏ tí, mở mắt ra nhìn, ra là cô bé…cùng lớp với tôi.
_Anh…anh Hạo Du, chiều nay…chiều nay, lớp…lớp…muốn…muốn tổ chức một…một bữa tiệc sinh nhật cho…cho anh, anh…anh…anh…anh…
_Bận rồi.
Tôi đáp gọn rồi lại nhắm mắt (giả vờ) tiếp tục ngủ. Đừng lạ là tại sao cô bé kia lại có vẻ sợ tôi đến vậy, cũng đừng ngạc nhiên khi thấy tôi lạnh lùng trả lời khi còn chưa nghe cô ấy nói xong như thế, tôi đã trở nên như vậy sau khi bị Tiểu Minh bỏ rơi đấy, một con người lạnh lùng khác hẳn trước kia,
Mở một mắt ra nhìn thấy cô bé kia đi rồi, tôi lại thở dài mà dựa lưng vào tường, kể ra cũng hơi phũ phàng thật, nhưng đúng là tôi bận.
Chiều nay, tôi…muốn có một cuộc hẹn với Tiểu Minh.
Là sinh nhật tôi chắc em không nỡ từ chối đâu nhỉ. Chỉ sợ em không còn nhớ hôm nay là sinh nhật Hạo Du này.
Haiz, giờ chắc em đang ở trường, bao giờ tan học tôi phải gọi ngay cho em mới được.
Hôm nay quyết định tôi sẽ nói cho em tin tình cảm của tôi là thật lòng.
Cầu trời cho em đồng ý gặp tôi!!!
11.45 a.m
Trở về nhà sau một buổi học khá mệt mỏi, tôi đang thay quần áo thì bỗng nghe có tiếng chuông tin nhắn. Liền mặc vội lại cái áo cũ vào, tôi chạy ngay ra xem. Cái máy để trên bàn, rung liên hồi, màn hình hiển thị tin nhắn mới đến, từ Hạo Du?!!
Cầm cái máy lên, nghĩ ngợi vài giây rồi tôi mới nhấn xem. “Tieu Minh, em co the bot chut thoi gian chieu nay gap anh duoc khong? Mong la em nho hom nay la ngay gi. Anh cho em truoc cong truong cap ba cu cua chung ta, 5 gio. Mong duoc gap em, anh se cho cho den khi em xuat hien.” (Tiểu Minh, em có thể bớt chút thời gian chiều nay gặp anh được không? Mong là em nhớ hôm nay là ngày gì. Anh chờ em trước cổng trường cấp ba cũ của chúng ta, 5 giờ. Mong được gặp em, anh sẽ chờ cho đến khi em xuất hiện.)
Hôm nay…là sinh nhật Hạo Du.
Thực ra tôi cũng chẳng nhớ đâu (tuần trước thì quả thực có nhớ!), nhưng tối qua đi mua đồ ở quán đồ lưu niệm với Tiểu Phần, tôi gặp “bọn trẻ con” có lẽ là học 11 hay 12 gì đó, đi mua quà còn nói là mua cho “idol”. Nghe chuyện mấy đứa rồi mới biết “idol” của mấy cô bé ấy tên Hạo Du, tôi sực nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật của “người không muốn nhắc đến” đấy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ, cùng tên cùng ngày sinh nhưng chắc “idol” của “mấy đứa nhỏ” không phải anh ra. Vì Hạo Du mà tôi biết sao có thể còn “dây dưa” với mấy đứa nhóc này được chứ (bọn chúng còn mặc áo khoác đồng phục trường cấp ba cũ của tôi nữa kìa), mà lạnh lùng, khó gần thì lại càng không thể là anh ta. Hạo Du mà tôi biết chắc chỉ lạnh lùng, khó gần với mỗi mình tôi thôi (cười nhạt).
Thở dài trở lại với cái tin nhắn vừa nhận được, tôi chẳng biết có nên đồng ý chiều gặp mặt Hạo Du không, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh ta. À nhưng mà tôi chiều nay cũng có cuộc hẹn với Đình Phong rồi (thực ra cuộc hẹn là do tôi đòi anh…đi đến khu vui chơi >.....
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
52 chương
1 chương
19 chương
63 chương
10 chương
10 chương