Cuối Con Đường Tình
Chương 33
Bao nhiêu gập ghềnh, tội lỗi chồng chất liên tục xuất hiện suốt đoạn đường. Khi tiếp tục lên đường, trong lòng mỗi người đều ôm tâm sự riêng mà hôm nay, tâm sự lại chất chồng thêm tâm sự.
Sau khi chuyện kia phát sinh, Lạc Thập Giai đã không còn nhắc đến chuyện gì đã xảy ra với Trường An. Hồi ức về đêm tối ấy đều bị xóa bỏ trong ký ức của mọi người.
Vết thương của Trường An sau hai ngày đã hồi phục tám phần mười rồi, bọn họ cũng đến huyện làm muối Ngô Trung hai ngày sau đó. Xuất phát từ Thâm Quyến, đã vượt qua hơn hai phần ba lộ trình vốn dĩ 1800 km, vượt qua nhiều tuyến đường, cũng băng qua vài thành phố, đã trải qua rất nhiều chuyện mà trước đây có lẽ chưa từng nghĩ đến. Suốt đoạn đường này họ đều chờ đợi ngày đến đích, cho rằng khi đến nơi cũng được giải thoát. Sau đó, khi thật sự đặt chân lên mảnh đất này, bọn họ lại lâm vào mê man.
Rốt cuộc, mục đích suốt chặng đường vừa qua là cái gì? Bọn họ bắt đầu hoài nghi.
Quản lý Vương, người quản lý giếng mỏ đã sớm vào trong huyện chờ, còn đặt khách sạn trong huyện thị cho bọn họ. Kể từ lúc bước chân xuống xe đến tận khi vào khách sạn, hầu như toàn bộ hành trình không có gì khiến bọn họ bận tâm, xử lý rất thỏa đáng, khiến ai nấy cũng phải an tâm.
Trước khi quản lý Vương được Trường Trì chiêu mộ về công ty, từng bươn chải làm ăn nhiều năm, khi công việc làm ăn của ông thất bát, để nuôi gia đình sống qua ngày, một người từng làm ông chủ nhỏ nhiều năm phải khom lưng làm công cho người khác, cũng từng trải qua thời gian vùng vẫy rất lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp với hiện thực. Ngẫm lại ông đã hoàn toàn thích ứng với thân phận của mình, tuy rằng tuổi tác của ông lớn hơn Trầm Tuần nhưng vẫn tỏ ra tôn kính với Trầm Tuần.
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi lại trong huyện một đêm.” – quản lý Vương đi cạnh Trầm Tuần, vừa nói rõ chuyện trong mỏ, tình hình các gia đình bị hại, vừa nói đến chuyện sắp xếp chỗ ở cho Trầm Tuần mấy ngày tới: “Cái ông chủ muốn mua giếng mỏ đó, ngày kia sẽ đến ruộng muối, nghe nói ông ta còn đầu tư vào các hạng mục của huyện ủy, hiện tại chủ tịch huyện còn phải khom lưng tâng bốc ông ta.”
“Ừ.” – kỳ thực Trầm Tuần chẳng có ý định bán giếng mỏ này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được Trường Trì, cho dù không cam lòng, anh vẫn phải chọn đi bước này.
Quản lý Vương thấy Trầm Tuần tựa như không hứng thú với chuyện bán giếng mỏ, biết trong lòng anh chẳng thoải mái. Ông suy nghĩ một hồi mới nói tiếp: “Có lẽ chủ tịch huyện nhắc đến chuyện xảy ra trong hầm mỏ chúng ta nên ông chủ kia mới nảy ý định thừa dịp này thu mua.” – nghĩ đến công việc đã làm suốt hai năm qua cũng thấy bùi ngùi tiếc rẻ. Năm nay trong mỏ vừa tìm thấy một chỗ có than đá phong phú, đang trong giai đoạn khai thác mạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hoàn thành việc khai thác này sẽ thu được khoảng lợi tức lớn. Ai ngờ, vẫn chưa kịp bắt tay vào khai thác thì xảy ra chuyện lớn như vậy. Quản lý Vương tiếc nuối thở dài: “Quên đi, đây là số mệnh.”
“Người này có nói khi nào gặp mặt không?” – Trầm Tuần không thích nghe những tiếng than ngắn thở dài, cho dù giờ khắc này rất tiếc nuối nhưng than thở cũng không có nghĩa gì, anh rất bình tĩnh chuyển đề tài: “Ông ta đã ra giá chưa?”
“Ông ta nói rất muốn gặp mặt cậu bàn bạc.” – quản lý Vương vỗ tay lên đầu nói: “Thiếu chút nữa quên, tôi còn chuyện này cần nói với cậu, chủ tịch huyện gọi điện cho tôi, bảo hẹn gặp vào tối nay.” – vừa nói vừa lôi địa chỉ đưa cho Trầm Tuần, đồng thời dặn dò thời gian gặp mặt.
“Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, tối này tôi đến đón cậu cùng đi.”
“Được.” – Trầm Tuần nhìn thoáng qua địa chỉ: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”
…
Đến giờ hẹn, Trầm Tuần cùng quản lý Vương đến nơi hẹn. Suốt đường đi, quản lý Vương không ngừng căn dặn những điều Trầm Tuần cần phải chú ý như quy định giá, điều khoản… Quản lý Vương giải quyết mọi chuyện đều rất cẩn thận, hai người nhất định phải thống nhất cách xử lý, như vậy trên bàn đàm phán mới nắm chắc được thế chủ động. Tuy việc làm ăn của ông từng gặp thất bại, nhưng ông vẫn nhiều kinh nghiệm hơn Trầm Tuần và Trường Trì, cho nên hai người vẫn luôn rất tin tưởng cách phán đoán sự việc của ông.
Điểm hẹn là một nhà hàng cao cấp nhất huyện, do ông chủ vùng khác đến đây đầu tư. Nhìn bao quát bên ngoài tuy không xa hoa bằng các nhà hàng ở Thâm Quyến nhưng cũng tương đối khá, trang hoàng tráng lệ, đèn màu rực rỡ, rất bắt mắt lúc về đêm, khí thế hừng hực.
Ngoài cửa có các cô gái mặc phục trang của người Hán và người Hồi đứng tiếp đón, trên mặt luôn treo nụ cười ấm áp, chứng tỏ các cô rất niềm nở đón khách.
“Là nhà hàng này, đầu tư hơn sáu ngàn vạn tệ.” – quản lý Vương cười nói: “Ở huyện này, không biết lúc nào mới thu lại được vốn.”
Trầm Tuần theo quản lý Vương đi vào, vừa tới đại sảnh, bí thư huyện đã đi ra đón.
Miệng nở nụ cười tươi rói, thái độ cung kính khiêm tốn: “Ông chủ Trầm, hôm nay chủ tịch huyện cũng ở đây, mời ngài đi theo tôi.”
Chính phủ không cho phép cho nên chủ tịch huyện cũng sẽ không xuất hiện ở những bữa tiệc thế này, lúc trước Trầm Tuần liên tục chạy giấy tờ mở giếng mỏ, cũng từng mời mấy lần nhưng họ chưa từng đến dự, ông ta luôn đưa ra hàng loạt lý do để khước từ. Chẳng biết người thu mua giếng mỏ của anh là thần thánh phương nào, lại có mặt mũi lớn như vậy?
Bí thư huyện đẩy cửa ra, khách khí làm tư thế mời với Trầm Tuần: “Mời vào.”
Trầm Tuần bước vào phòng VIP với một bụng nghi vấn…
***
Rất vất vả mới thu xếp ổn thỏa, sau khi Trường An và Lạc Thập Giai thoải mái nghỉ ngơi một hồi, hai người lại kéo nhau ra siêu thị trong huyện mua vài thứ nhu yếu phẩm.
“Lát nữa Trầm Tuần và quản lý Vương phải đi đàm phán, Hàn Đông nói bữa cơm tối nay chỉ có ba người chúng ta ăn.”
“Ừm.”
“Tối nay đến nhà hàng ăn, chịu không?” – Trường An nói.
“Ừm.” – câu trả lời của Lạc Thập Giai từ đầu đến cuối đều rất ngắn gọn, cô không có thói quen nói chuyện phiếm.
Trong lúc hai người đi qua các kệ hàng cũng rất ít trao đổi với nhau, phần lớn là Trường An nói, Lạc Thập Giai phụ họa vài câu. Khách ra vào tấp nập và đủ loại hàng hóa đa dạng chính là quang cảnh duy nhất bày ra trước mắt. Lạc Thập Giai cảm thấy đây là khoảnh khắc yên tĩnh an ổn nhất, ngay cả nói chuyện cũng đem đến cảm giác thoái mái thư thái.
So với Thâm Quyến thì những mặt hàng bày bán trong siêu thị ở đây không đa dạng bằng. Mấy loại sản phẩm nhập khẩu mà Lạc Thập Giai thường mua, trong siêu thị này đều không có, cô tùy tiện chọn vài món khác thay thế rồi đi ra tính tiền.
Trường An mua một ít đồ ăn vặt và hoa quả, chất đầy một xe đẩy, sau khi tính tiền, Lạc Thập Giai và cô ta mỗi người xách một túi to.
Trường An bước ra siêu thị băng qua đường cái, Lạc Thập Giai vội vã đuổi theo, nhất thời không kịp quan sát, đụng phải một người đi đường.
Lạc Thập Giai đụng vào người khác, luôn miệng nói xin lỗi, tuy rằng người nọ không vui nhưng không lên tiếng trách cứ, quay đầu rời đi. Túi nilon trên tay Lạc Thập Giai bỗng bị tuột, đồ vật bên trong rớt ra ngoài, mấy quả cam không được gói cẩn thận thoáng chốc lăn ra đầy đất, lăn lông lốc ra xa, Trường An đi quá nhanh, chớp mắt đã đi xa, vẫn chưa phát hiện Lạc Thập Giai không đuổi kịp.
Lạc Thập Giai vội vã cúi đầu nhặt đồ, quả cam lăn quá xa, cô phải ngồi xổm xuống lượm, trước mắt là những đôi chân bước đi thoăn thoắt của người đi đường, cô thành thục chui tới chui lui, cuối cùng cũng mò tới chỗ quả cam cuối cùng, chỉ cần nhặt nó lên là xong.
Tay vẫn chưa đưa tới, cô đã nhìn thấy một đôi giày da dừng lại trước mắt, sau đó người chủ đôi giày đó ngồi xổm xuống, nhặt quả cam trên đất lên.
Một bàn tay đưa ra trước mắt Lạc Thập Giai, trên tay kia mang theo vết tích phong sương nhiều năm, đường vân tay hiện rõ, cầm trái cam màu vàng óng, làn da màu lúa mạch và trái cây có màu sắc tươi mới tạo thành hai màu sắc đối lập, trên mu bàn tay người nay nổi đầy gân xanh, nhìn thoáng qua rất khỏe mạnh.
Chẳng khác nào một cảnh quay chậm trong phim ảnh, Lạc Thập Giai từ từ ngẩn đầu lên nhìn, sau đó, khi cô nhìn thấy khuôn mặt người kia.
Cả một khoảng trời rộng lớn nhuộm ráng chiều tà, một mảnh đỏ rực, hình như có người đang đốt một bó đuốc lớn nơi cuối chân trời, dưới bối cảnh rực cháy như vậy, người nọ hơi cúi đầu, nở nụ cười nhạt với Lạc Thập Giai.
Phảng phất như chẳng có điều gì xảy ra, nụ cười kia thậm chí còn mang theo nỗi tưởng niệm đã rất lâu.
Diêm Hàm ngước mắt nhìn, nơi khóe mắt có vài vết chân chim, nhưng những điều ấy không làm giảm sút sức hấp dẫn của một người đàn ông chững chạc của ông, thậm chí còn toát ra vài phần thành thục dung nạp cả tình sâu tựa như biển. Ông chưa bao giờ lảng tránh tuổi tác của mình trước mặt cô, trong mắt ông, tuổi tác của ông mới xứng với Lạc Thập Giai. Ông có thể cho cô tình yêu và sự che chở tốt nhất, một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận điều này.
“Đã lâu không gặp.”
Khuôn mặt Lạc Thập Giai thoáng chốc cứng đờ. Diêm Hàm mặc bộ vest chỉn chu, tóc chải kỹ lưỡng, trông như đang đi đàm phán chuyện làm ăn quan trọng.
Lạc Thập Giai thoáng chốc liền tỏ ra phòng bị, lui về phía sau, từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất lạnh lùng với Diêm Hàm: “Ông tới đây làm gì?”
“Bàn chuyện làm ăn.” Diêm Hàm điềm nhiên.
Lạc Thập Giai ghét nhìn thấy dáng vẻ như đã nắm mọi thứ trong lòng bàn tay của ông, cô mím chặt môi, nhìn chằm chằm ông, hồi lâu sau mới lên tiếng cảnh cáo: “Tôi đã không còn là Lạc Thập Giai của trước kia!”
Diêm Hàm vẫn cười: “Anh biết.” – vừa nói ông vừa dịu dàng đưa quả cam vừa lượm lên cho Lạc Thập Giai: “Cam em làm rơi này.”
Lạc Thập Giai cụp mắt liếc nhìn trái cam vàng óng, không đưa tay cầm.
“Đừng giở trò sau lưng tôi!” – Lạc Thập Giai chán ghét liếc mắt nhìn ông: “Tôi hận ông như vậy là đủ rồi, đừng để tôi thêm coi thường ông.”
Diêm Hàm thu tay về, nắm chặt quả cam trong lòng bàn tay, mặc kệ Lạc Thập Giai nói gì, từ đầu đến cuối ông vẫn mỉm cười chẳng để ý, nói: “Thập Giai, có lẽ em nên thử dùng ánh mắt công bình để nhìn anh.”
“Vậy sao ông không thể đối xử công bình với tôi?”
“Chuyện trước kia là lỗi của anh, là anh vội vàng.”
Diêm Hàm thẳng thắn nói lời xin lỗi như vậy chẳng qua lấy lùi làm tiến, biết rõ ông ta chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng Lạc Thập Giai cũng không thể làm gì được. Cái cảm giác bất lực này dù đã trôi qua nhiều năm thế nhưng vẫn không hề thay đổi.
“Ngẫm lại chuyện ông đã làm, không giết chết ông đã là nhân từ với ông lắm rồi. Nếu không phải vì bà ấy…” – Thập Giai nói không được, chỉ nặng nề hít sâu một hơi, lồng ngực chợt đau buốt – “Bà ấy yêu ông.”
“…”
Rốt cuộc Trường An cũng phát hiện ra Lạc Thập Giai tụt lại phía sau, vội vàng quay ngược trở lại.
“Sao thế? Sao không đi? – Trường An vừa nhìn thoáng qua Lạc Thập Giai vừa liếc nhìn Diêm Hàm đứng cạnh cô, vẻ mặt nghi hoặc: “Người quen à?”
Diêm Hàm từ đầu đến cuối vẫn mỉm cười, đang lẳng lặng chờ xem phản ứng của Lạc Thập Giai. Cô nhìn ông rồi quay sang cười với Trường An: “Tôi làm rơi đồ, ông ấy nhặt giúp.”
Lạc Thập Giai quay sang nói mấy câu cảm ơn rồi vội vã kéo Trường An đi. Vừa đi xa, Trường An ghé vào bên tai Lạc Thập Giai nói: “Người vừa nhặt đồ giúp cô có mùi vị rất đàn ông.”
Lạc Thập Giai trêu chọc cười: “Mùi hôi nách hả?”
Trường An trợn trắng mắt liếc Lạc Thập Giai: “Cô đừng đem một người đàn ông phong độ miêu tả thành như vậy.”
“Hóa ra cô thích trai già!”
“Người như vậy rất thành thục.” – nhiều ngày như vậy, rốt cục Trường An đã không còn cố tỏ ra miễn cưỡng gì nữa – “Hơn nữa trong lòng tôi chỉ có mỗi Trầm Tuần.”
“Tốt!”
“Cái gì tốt?” – Trường An dò xét hỏi: “Cô cứ tỏ ra chẳng quan tâm tức là trong lòng cô rất coi thường tôi phải không? Xì, không coi tôi là tình địch như vậy là xỉ nhục tôi đấy.”
Lạc Thập Giai thật tình cười cười: “Tôi chưa từng coi cô là tình địch.”
Nếu như có thể, tôi cũng hy vọng mình có thêm vài người bạn. Lạc Thập Giai thầm thấy xót xa trong lòng.
***
Phòng VIP nhà hàng này coi như rất kín đáo và rất yên tĩnh, trang trí tinh tế, có thể thấy được kiến trúc sư thiết kế nhà hàng này là tay lão làng, ông chủ cũng là người rất biết cách tiêu tiền. Những cô gái phục vụ phòng VIP đều có ngoại hình xinh đẹp, được học nghiệp vụ cao hơn hẳn những cô đứng ở sảnh đường; những người được tiếp đãi ở đây đều có thân phận và địa vị cao, các cô cũng đã quen với chuyện không nhìn thứ không nên nhìn, không nghe điều không nên nghe.
Trầm Tuần hơi nghi hoặc bước vào, vừa ngẩng đầu đã thấy Diêm Hàm ngồi ở góc đối diện, ông ta đĩnh đạc ngồi ở đấy, vẻ mặc điềm tĩnh nghiêm nghị, Trầm Tuần không thể nhìn thấu.
Nhiều năm không gặp, ông ta càng tỏ ra áp bức và chèn ép hơn hẳn so với năm đó. Năm đó ông ta chỉ mới là một gã nhà giàu mới nổi, không có khí thế của một tay lão làng. Hôm nay, tiền tài ông ta tích lũy đã rất vững chắc, nhiều năm lăn lộn trong thương trường đã mài dũa tôi luyện, biết lùi biết tiến, gặp chuyện không hề hoang mang.
Ánh mắt của Trầm Tuần bỗng trầm xuống, chưa ngồi đã xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ông chủ Trầm!” – chủ tịch huyện đứng lên, hơi nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi không bán.”
“Gì cơ?”
Trầm Tuần quay người lại, hết sức trịnh trọng nói: “Giếng mỏ của tôi hiện giờ đang xảy ra nhiều chuyện không may, không thể đem trách nhiệm này đổ lên người khác được, tôi không bán.”
“Ông chủ Trầm.” – chủ tịch huyện rốt cục cũng tỏ ra luống cuống, nhanh chân bước lại bên cạnh Trầm Tuần, hạ giọng nói: “Chủ tịch Diêm đã quyết định xây dựng làng du lịch ở trong huyện, cần khu núi đó, hiện tại tất cả mọi người đang bán khu mỏ đi, hơn nữa, trong khu mỏ của cậu đang xảy ra chuyện lớn như vậy, cớ sao lại không bán? Huống hồ, việc làm này của cậu cũng là đóng góp chút công sức cho sự phát triển của huyện nhà, người dân trong huyện đều rất biết ơn việc làm của cậu.”
“Cảm ơn lòng tốt của chủ tịch huyện, tôi xin phép đi trước.”
Trầm Tuần không chút do dự bước chân ra khỏi phòng VIP. Mới đi được hai bước chợt nghe thấy phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân.
“Trầm Tuần.” – thanh âm của Diêm Hàm còn thâm trầm hơn nhiều năm trước, dường như thanh âm được vọng ra từ đáy giếng, đem đến cảm giác thâm thúy vang vọng.
Trầm Tuần đứng lại, Diêm Hàm đi tới trước mặt anh, hai người cứ giằng co nhau như vậy.
Diêm Hàm cười cười, nụ cười kia không rõ có ý vị gì, ông đưa cho Trầm Tuần một quả cam.
Trầm Tuần nghi ngờ nhìn quả cam kia, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ hỏi: “Chủ tịch Diêm có ý gì?”
“Chuyện giếng mỏ, suy nghĩ cho kỹ.” – Diêm Hàm mỉm cười: “Đây là quả cam Thập Giai làm rơi.”
Nhắc tới tên Lạc Thập Giai, mọi cố gắng chống đỡ của Trầm Tuần đều bị gãy đổ. Trong lòng anh chợt nhớ tới dáng vẻ tuyệt vọng khi Lạc Thập Giai khóc lóc năm đó, nhớ tới đủ chuyện xưa. Anh chỉ thấy lồng ngực mình dấy lên từng trận lửa, bùng cháy dữ dội, giờ khắc này, anh chỉ có thể đè nén cơn tức giận mới khắc chế bản thân không hành động xuẩn ngốc.
“Ông vừa đi tìm cô ấy?” – trong thanh âm tràn đầy áp lực.
Diêm Hàm vẫn cười, chỉ là nụ cười này đã lạnh lùng hơn nhiều: “Cậu có tư cách chất vấn tôi sao?”
Trầm Tuần lạnh lùng nhếch môi cười, anh cầm lấy quả cam trên tay Diêm Hàm. Vừa cầm vào lòng tay đã nắm chặt lại, nháy mắt quả cam đã bị Trầm Tuần bóp nát. Nước cam văng tung tóe khắp nơi, văng cả lên người Trầm Tuần và Diêm Hàm, nhưng cả hai đều không nhúc nhích.
“Không có việc gì, cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.” – Trầm Tuần nở nụ cười cảnh cáo – “Tôi chỉ biết, ai làm tổn thương đến cô ấy, tôi sẽ giết kẻ đó.”
Nói xong, Trầm Tuần ném quả cam vừa bóp nát kia xuống đất, giẫm mạnh.
“Chỉ là quả cam thôi mà, chủ tịch Diêm quá để ý rồi, ngài cứ giữ lại dùng, chúng tôi không dám.”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
9 chương
73 chương
24 chương
10 chương
20 chương
178 chương