Cuối Con Đường Tình
Chương 32
Cơn đau ở chân càng lúc càng nhức nhối, đau đến mức Lạc Thập Giai cảm thấy mắt cá chân sắp mất cảm giác rồi. Cô không nhúc nhích được, càng không thể leo lên trên, Lạc Thập Giai cuộn người lại, toàn bộ khuôn mặt dán chặt vào lớp lá khô phủ trong hố, mùi bùn đất hòa lẫn với sương đêm lạnh ngắt xông vào trong khoan mũi, cô không dám thở nhiều, sợ phát ra tiếng vang sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.
Tiếng bước chân của Trường An càng ngày càng xa, để dẫn dắt những người đó rời đi, Trường An chạy sang phía ngược lại.
Lạc Thập Giai biết, đó là hồi kết trong tuyệt vọng. Trường An đã bại lộ tung tích, ba người kia nhất định sẽ nhanh chân hợp nhau vây bắt cô, muốn tránh thoát ba gã đàn ông khỏe mạnh, đối với một cô gái vốn quen với cuộc sống êm đẹp ở thành thị mà nói, đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lạc Thập Giai cũng không biết rốt cuộc trôi qua bao lâu, trên mặt đất, ngoại trừ tiếng gió thổi thì hoàn toàn chẳng còn âm thanh nào khác. Cô biết mình đã thoát khỏi hiểm cảnh, thế nhưng cảm giác hiện giờ của cô còn khó chịu hơn cả chết.
Cô ôm đầu gối của mình, người co rút lại, hô hấp khó khăn, mỗi một giây phút trôi qua cũng giống như kim châm đang đâm sâu vào trong người cô. Nước mắt luôn bị kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc đầu khi bị lạc đường, Trầm Tuần cùng với Hàn Đông hút thuốc nghiên cứu đường đi. Lạc Thập Giai sợ quấy rối bọn họ, một mình tựa ở sau xe ngây ngốc nhìn xung quanh, Trường An nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, Lạc Thập Giai ngẩng đầu tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô.
“Cô ăn gì chưa?” – Trường An lạnh lùng hỏi.
Lạc Thập Giai vẫn ngây ngốc nhìn cô, không trả lời. Trường An thấy cô không trả lời, vẻ mặt hơi không được tự nhiên, lập tức khôi phục dáng vẻ kiêu căng thường thấy, giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi nghĩ cô đang đói.”
Lạc Thập Giai vẫn không lên tiếng, sự trầm mặc của cô làm cho Trường An hơi xấu hổ, cuối cùng cô ấy bẻ nửa cái bánh đưa cho Lạc Thập Giai, rồi xoay người bỏ đi.
Mọi thứ trước mắt Lạc Thập Giai càng ngày càng mơ hồ không rõ, trong núi u tối, tối đến mức cô chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ không ngừng nhớ đến khoảng thời gian đi trên đường vừa qua, Trường An nói chuyện với cô ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hai người gặp trong bệnh viện, Trường An gọi cô lại nói: “Cảm ơn.”
Lạc Thập Giai vô cùng kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Cám ơn cô đã mua thuốc cho tôi.”
“Oh.”
Lạc Thập Giai nhấc chân chuẩn bị quay về phòng bệnh, chợt nghe thấy tiếng Trường An khẽ cất lên sau lưng: “Kỳ thực, hồi cô còn đi học, tôi đã từng nghĩ cô rất cá tính. Mỗi lần dẫn đám bạn đi chặn đường cô, nhiều người vây lấy cô thế nhưng cô lại chẳng tỏ ra sợ hãi. Khi đó…” – Nàng dừng một chút, tựa hồ hơi bối rối: “Kỳ thực trong lòng tôi đã thầm bội phục cô, cũng hiểu được vì sao Trầm Tuần lại yêu cô. Tôi luôn cố thuyết phục bản thân không được thua kém cô, cho nên tôi luôn cố tỏ ra hơn cô.”
“Lạc Thập Giai.” – Trường An hỏi: “Nếu như không có Trầm Tuần, phải chăng chúng ta sẽ trở thành bạn bè?”
Lạc Thập Giai đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, rất lâu sau đó, cô nghe thấy tiếng trả lời của mình: “Sẽ không, tôi không cần bạn bè.”
…
Trên đời này không có ai là bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, lòng người vốn là thứ dễ thay đổi, tựa như thích một người thì sẽ thân thiết với người đó, thế nhưng khi xảy ra xích mích với nhau thì sẽ quay sang chán ghét lẫn nhau, ghét một người, thế nhưng sau khi chung đụng lại từ từ nhận ra người đó không còn đáng ghét như thế nữa.
So với câu khẩu xà tâm Phật, Trường An là một người rất dễ chung sống, vì tất cả chán ghét hay yêu thích của cô đều thể hiện hết lên mặt. Đây cũng là nguyên nhân Lạc Thập Giai không hề ghét cô.
Một khắc kia chính là khoảnh khắc Trường An té xuống, cô vốn dĩ không có ý định cứu Trường An, nếu như khi đó cô vẫn quyết định không cứu, tiếp tục chạy, có lẽ người bị bắt lại chính là Lạc Thập Giai. Bởi vì thanh âm phát ra từ bước chân hiển nhiên sẽ khiến cô dễ dàng bại lộ tung tích hơn.
Mà bây giờ, số phận của hai người bọn họ đã hoán đổi cho nhau. Cô kéo Trường An từ trong hố ra ngoài, Trường An lại đẩy cô ngã ngước vào trong hố, thay cô dụ đám người kia rời đi chỗ khác, cô được cứu…
Lúc Trầm Tuần xuất hiện, Lạc Thập Giai đã khóc sướt mướt.
Trầm Tuần quan sát xung quanh một lượt, xác nhận an toàn mới ngồi xổm xuống. Anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng hỏi Lạc Thập Giai, thanh âm có vẻ nặng nề: “Chỉ một mình em sao?”
Lạc Thập Giai nghe thấy thanh âm của Trầm Tuần, người mới dần dần khôi phục lại chút tỉnh táo. Cô che mắt cá chân mình, quyết đoán nói với Trầm Tuần: “Mau, nhanh đi cứu Trường An, mặc kệ em. Cô ấy vì cứu em đã lấy lấy thân dụ bọn họ rời khỏi đây.”
Núi rừng tối đen như mực, tiếng gió thổi rào rào, Trầm Tuần không hề động cũng không trả lời, quá tối, Lạc Thập Giai không nhìn rõ vẻ mặt Trầm Tuần, cho rằng anh không nghe thấy, lại lên tiếng nhắc: “Em đã nói anh đi cứu Trường An mà, không cần lo cho em, em tự đi được!”
“Đã đỡ hơn chưa? Có đi được không? – Trầm Tuần lo lắng tình trạng vết thương của Lạc Thập Giai, dường như không nghe thấy những lời nói vừa rồi của Lạc Thập Giai.
“Trầm Tuần?” – Sắc mặt Lạc Thập Giai dần dần trầm xuống, cô vùng vằng ngồi dậy, tìm ánh mắt của Trầm Tuần trong bóng đêm, trong ánh mắt anh chỉ hơi nghi hoặc, đó là ánh sáng duy nhất trong đêm tối u ám.
“Anh kéo em lên, trước tiên pải kéo em lên đã, Hàn Đông ở đó coi chừng, em trốn vào trong xe đi.” – Trầm Tuần nói: “Trước hết, anh phải đưa em đi, lỡ như bọn chúng quay lại thì phải làm sao?”
“Trầm Tuần.” – Thanh âm của Lạc Thập Giai tràn đầy bất lực, cũng tràn đầy căm phẫn và bất ngờ không thể tin được: “Những người đó sẽ làm gì Trường An, lẽ nào anh còn không hiểu rõ sao? Anh muốn em phải tự trách cả đời sao?”
Hô hấp của Trầm Tuần càng ngày càng nặng nề, hồi lâu sau, anh mới nói ra một câu để cho Lạc Thập Giai cảm thấy máu huyết lạnh băng.
“Anh muốn bảo đảm em phải được an toàn.”
“Em rất an toàn.” – Lạc Thập Giai hiểu ý Trầm Tuần nhưng cô vẫn không chịu tin tưởng, còn cố gắng giãy giụa: “Em nằm trong hố này, chắc gì bọn họ đã thấy, mà cho dù họ có quay lại cũng không nhất định sẽ…”
“Lạc Thập Giai, trong tình huống này, anh chỉ có thể chọn mỗi mình em thôi.”
…
Trầm Tuần Trầm mặc không nói tiếp, bắt đầu cứu Lạc Thập Giai, chân cô bị đau, Trầm Tuần cúi người bế cô lên, bước chân anh nặng nề mà kiên định, từng bước đi đến trên con đường ven núi.
Lạc Thập Giai im lặng đến mức làm cho Trầm Tuần tưởng rằng cô đã hôn mê vì đau đớn, thế nhưng cô không hôn mê, cô tức giận đến mức chẳng thèm liếc mắt nhìn Trầm Tuần.
“Tiếc nuối, tự trách, áy náy, gì cũng được, với anh mà nói, chuyện quan trọng nhất là em còn sống khỏe mạnh.” – Trầm Tuần cúi thấp đầu, nụ cười đầy đau khổ: “Anh chính là người ích kỉ như vậy đấy!”
…
Lạc Thập Giai nằm xuống ghế, vẫn không nhúc nhích, Hàn Đông ngồi ở ghế tài, từ đầu tới đuôi đứng ngồi không yên. Anh nhíu chặt mày, nhiều lần muốn chạy đi, thế nhưng lại sợ Lạc Thập Giai gặp nguy hiểm cho nên vẫn quay trở về.
“Muốn đi thì đi đi.”
“Trầm Tuần sẽ tìm được cô ấy về.” – Hàn Đông nói như vậy. Lời này mặc dù nói với Lạc Thập Giai nhưng lại giống như đang tự nói với chính mình.
“Cô thấy mệt thì ngủ một giấc đi.” – Hàn Đông nói: “Tôi đã hứa với Trầm Tuần rồi, tôi sẽ ở đây.”
“A.” – Lạc Thập Giai mệt mỏi nhắm mắt.
Rất lâu sau, rốt cuộc Trầm Tuần và Trường An cũng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Hàn Đông thấy người tới, kích động xuống xe, vừa mới đi vài bước đã ngừng lại. Lạc Thập Giai đi theo sau lưng anh nhờ ánh sáng phát ra từ bóng đèn xe, cô nhìn thấy dáng vẻ của Trầm Tuần và Trường An tại thời khắc này.
Trầm Tuần cõng Trường An, từng bước một đi tới phía bọn họ. Quần áo trên chân Trầm Tuần đều dính đầy bùn đất, có lẽ bị dính khi tìm kiếm ở chung quanh, trừ những vết tích bên ngoài ra trông anh vẫn rất bình thường. Mà Trường An lại vô cùng nhếch nhác, đến mức Lạc Thập Giai chỉ liếc mắt nhìn qua cũng thấy xót xa.
Đầu tóc cô bị lôi kéo đến rối bời, trên mặt trắng nõn dính bê bết bùn đất lẫn với vết thương rỉ máu, khuôn mặt vốn thanh tú cũng trở nên mất cân đối, nửa mặt bên trái sưng to rõ ràng, quần áo trên người thì sắp rớt ra, áo khoát dầy như vậy cũng bị xé rách bươm, lông lót bên trong rơi cả ra, quần dính đầy bùn, không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, ngay cả giày… cũng chỉ còn mỗi một chiếc.
“Con mẹ nó, tôi phải giết mấy con chó điên này!!!” – Hàn Đông gầm lên giận dữ, bao nhiêu kiềm chế đều bộc phát hết qua tiếng rống này. Lạc Thập Giai biết đây mới là nỗi đau đớn của một người anh trai dành cho cô em gái của mình.
“Đừng…” – giọng Trường An yếu ớt vô cùng nhưng cố gắng tỏ ra vui vẻ: “Em không sao.”
“Trường An…”
Trường An dùng dằng đòi xuống khỏi lưng Trầm Tuần, khập khiễn đi tới, cô bước lại trước mặt Hàn Đông, nở nụ cười nhàn nhạt với anh: “Em không sao, bọn họ bắt được em, một gã trong đó đã đánh em, muốn làm nhục em, thừa dịp gã ta cởi quần áo, em đã vơ lấy cục đá đập đầu nó. Sau đó em liều mạng bỏ chạy, cứ thế chạy mãi… cuối cùng gặp Trầm Tuần.”
“…”
Trường An không có việc gì, người vui mừng nhất chính là Hàn Đông, anh ta một mực cảm tạ trời đất. Nếu không phải Trầm Tuần kéo anh ta quay về hiện thực, có lẽ anh ta đã cử hành một cuộc cúng bái có quy mô tại hiện trường.
Bốn người lái xe vòng vo mấy tiếng, rốt cục cũng thoát ra khỏi đoạn đường “núi mê hồn” phức tạp này. Bọn họ tìm không được thôn trấn nhưng tìm thấy một thôn trang nhỏ.
Thôn trang này không lớn, tổng cộng chỉ có hai mươi ấy hộ. Bọn họ gõ cửa một gia đình gần nhất, sân của gia đình đó không lớn, phòng ở trông có vẻ cũ nát, chủ hộ này là một cặp vợ chồng luống tuổi.
Hàn Đông nói rõ tình huống, cũng thuận lợi nhận được sự trợ giúp của hai vợ chồng họ. Cặp vợ chồng làm nghề nông giữa vùng núi này, có một đứa con trai 18 tuổi hiện đang đi làm thuê ở bên ngoài, hai vợ chồng dọn dẹp lại căn phòng của con trai cho bọn họ ở tạm. Lại lấy thêm một bộ chăn đệm trải xuống đất, tuy rằng hai vợ chồng này bần hàn thế nhưng lại hết sức chất phác. Hàn Đông muốn trả tiền, bọn họ không chịu nhận, cuối cùng Hàn Đông đem rương bánh bích quy, mỳ gói, nước khoáng trên xe xuống biếu cho hai vợ chồng họ, đều chẳng phải thứ gì đáng tiền, thế nhưng hai vợ chồng họ lại rất vui cứ như vừa nhận được thứ gì vô giá vậy.
Vì không muốn làm phiền đến vợ chồng người ta, Trầm Tuần chủ động đề nghị đi nhóm lửa nấu nước.
Hàn Đông lấy túi của Trường An xuống, sau đó rời khỏi gian phòng, để cho Trường An thay quần áo. Trường An cởi chiếc quần jean dơ dáy và áo khoác rách nát ra, lộ ra chiếc áo len bên trong có dính máu, Lạc Thập Giai không muốn nhìn tiếp, đánh tiếng với Trường An rồi ra ngoài. Ngay khoảnh khắc Lạc Thập Giai đóng cửa, cô cảm giác được tấm lưng Trường An khẽ cong xuống, tựa hồ vừa thở phào một hơi.
Hàn Đông đứng hút thuốc trong sân, ánh trăng sáng chiếu lên người anh khiến bóng lưng anh thêm tịch mịch. Lạc Thập Giai nắm tay lại, quay đầu đi vào nhà bếp.
Trầm Tuần đã nhóm xong lửa, ngồi xổm trước bếp lò, đôi vợ chồng nông sơn đang ở bên trong dọn dẹp phân bò khô, lửa cháy phát ra những tiếng nổ lách tách, bóng lửa chập chờn, khói bốc lên còn mang theo mùi vị của có khô, chẳng cay như những làn khói khác.
Trầm Tuần đang chăm chú suy nghĩ chuyện gì đó, chuyện tâm đến mức không nghe thấy bước chân Lạc Thập Giai tiến đến.
Lạc Thập Giai vẫn im lặng, giờ khắc này rốt cục cũng thốt ra nghi hoặc trong lòng: “Thật là Trường An không sao chứ?”
Trầm Tuần nghe thấy thanh âm của Lạc Thập Giai, lưng cứng đờ. Hồi lâu, anh mới nói: “Anh không biết.”
“Anh không biết?” – Lạc Thập Giai cau mày: “Anh tìm được cô ấy về sao anh lại không biết?”
“Lúc anh tìm thấy, cô ấy đang một mình chạy ngược lại con đường cũ rồi.”
Lạc Thập Giai khó chịu nhắm chặt mắt: “Cô ấy… bị… làm nhục rồi sao?”
Trầm Tuần ném hai cục phân bò vào lửa, phủi tay một cái, đứng lên: “Cô ấy đã nói không có thì tức là không có.”
“Nếu cô ấy không nói thật?” – ánh mắt Lạc Thập Giai mở to nhìn chằm chằm Trầm Tuần: “Chúng ta không thể ích kỷ như thế.”
“Thế nào là ích kỷ?” – Trầm Tuần xoay người, ánh mắt bình tĩnh, anh nhìn Lạc Thập Giai, nghiêm túc hỏi: “Nếu em biết được chân tướng thì thế nào? Nếu thật sự đúng như em nghĩ thì em sẽ làm sao? Nếu quả thật đúng như em nghĩ, em biết được chân tướng, sau đó thì sao, cô ấy phải làm sao? Chẳng lẽ cô ấy sẽ không chịu đau đớn sao?”
“Em…”
“Thập Giai, cô ấy đã nói điều mà cô ấy muốn chúng ta biết.”
Lạc Thập Giai không thể phản bác, cô biết những lời Trầm Tuần vừa nói rất có lý, nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu. Nếu như Trường An thực sự… Như vậy cô chính là kẻ gây tội, là cô hại cô ấy, tất cả đều do cô mà ra.
Đúng như lời Trường An nói, Lạc Thập Giai sẽ cho rằng cô là người có lỗi, chính suy nghĩ này khiến cô thêm khó chịu.
“Nói thật, em không muốn biết chân tướng, em tin những lời cô ấy nói, không có gì xảy ra cả. Nếu quả thực sự thật không đúng như những gì cô ấy đã nói, chuyện này sẽ trở thành vết cắt in sâu trong lòng mỗi chúng ta, khó lòng quên đi được.”
Trầm Tuần tự giễu cười, nhìn thẳng vào mắt Lạc Thập Giai, thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu: “Thập Giai, chính vì vậy chúng ta đừng truy cứu nữa, cứ chấp nhận những gì Trường An đã nói, đối với em, với anh và cả cô ấy, đều là tốt nhất.”
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
16 chương
54 chương
197 chương
59 chương
59 chương
54 chương
46 chương
17 chương