"Anh nghĩ rằng hễ cho tôi một thân phận độc nhất vô nhị, một tương lai xa hoa thì sẽ hạnh phúc hay sao? Hạnh phúc là hai người yêu nhau cùng chung sống với nhau, sau đó sinh ra kết tinh tình yêu của bọn họ, đó mới gọi là hạnh phúc, Trình Tự Cẩm, anh chưa bao giờ biết yêu, tôi cảm thấy thương thay cho anh, thế nên anh mới không biết cái gì là hạnh phúc." Sắc mặt Trình Tự Cẩm dần trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tầm mắt sâu thẳm như có điều suy nghĩ. Tô Nhan nhìn thấy vẻ mặt này của anh, trong lòng lộp bộp mấy tiếng. Gương mặt anh tuấn của anh bỗng nhiên sáp tới, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xoáy vào hai tròng mắt cô, như muốn xuyên qua hai tròng mắt ấy mà nhìn thấu vào tận sâu linh hồn cô vậy. "Vậy nên, chỉ cần em yêu tôi là được rồi." Ngay phút này đây, Tô Nhan có cảm giác tim mình như ngừng đập, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta, trong giây lát vẫn không cách nào tin được điều mình vừa nghe. "Anh, anh anh anh..." Trình Tự Cẩm lại nhìn cô thêm giây lát, khóe môi khẽ cong lên, như đang nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị. Lúc này, xe cũng đã dừng lại. "Đến rồi." Tô Nhan chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là tiểu khu nhà cô, lại quay đầu nhìn anh, cau mày. "Anh điều tra tôi?" Nghe vậy, sắc mặt Trình Tự Cẩm chìm xuống, mi tâm cũng hơi giật giật, giọng nói mang theo vài phần bén nhọn. "Tô Nhan, nhớ kỹ thân phận của em, đừng có mà hô to gọi nhỏ với tôi." Nghe vậy, lửa giận của Tô Nhan lập tức bùng lên, giận giữ hét: "Không muốn nghe tôi hô to gọi nhỏ với anh thì cách xa tôi một chút, không có ai ép anh phải ở chỗ này nghe tôi hô to gọi nhỏ. Tôi..." "Anh, anh làm gì thế? Buông tôi ra..." Tô Nhan mở to hai mắt, nhìn khoảng cách đột ngột bị kéo gần giữa hai khuôn mặt, giật mình. Đột ngột bị anh ta kéo lấy, gáy bị giữ chặt, cô không khỏi bàng hoàng. Còn Trình Tự Cẩm thì nhìn xoáy vào hai mắt cô, trầm giọng nói: "Nhớ rõ thân phận của em, em phải biết, cuộc sống yên ổn hiện giờ của em là tôi cho em." Tô Nhan nghe thế thì có chút thất thần, nhìn lại anh, một cảm giác lạnh lẽo đột ngột ùa tới, cô nhận ra, người đàn ông trước mắt này không phải người cô có thể trêu chọc. Nhưng không biết làm thế nào mà cô lại chọc đến, còn chọc vô cùng triệt để... Cố gắng ổn định tinh thần, đến cả giọng nói cũng hạ xuống. "Anh, anh có ý gì?" "Em của em cũng sắp tốt nghiệp rồi, có vẻ là định về nước phát triển. Dĩ nhiên, nếu là em vợ của tôi, đương nhiên tôi sẽ cung cấp những thứ tốt nhất, nhưng nếu không phải thì..." Tâm Tô Nhan trầm xuống, tức giận nhìn anh ta. "Anh nói thế là có ý gì?" Trình Tự Cẩm chỉ đẩy cô ra, vuốt lại quần áo cho thẳng, trầm giọng nói: "Sau này em sẽ biết, xuống xe." Tô Nhan không biết cô xuống xe thế nào, đứng trước cửa tiểu khu nhìn chiếc xe lăn bánh rời khỏi, tâm hồn không biết lơ lửng nơi đâu, trong đầu chỉ toàn những lời của anh ta. Là do cô quá ngây thơ rồi đúng không? Nếu một người đàn ông dễ dàng chịu ly hôn với mình như vậy, thì lúc đầu đã không bỏ công tốn sức mà lấy mình, nhưng nhìn lại cô đi, thân không tới hai lạng thịt, gia cảnh bình thường, rốt cuộc bị anh ta nhìn trúng chỗ nào chứ? Giờ phút này, Tô Nhan bỗng có cảm giác, nếu anh ta không chịu mở miệng yêu cầu ly hôn, cô sẽ phải chôn chân trong cái vị trí kia cả đời. Thân phận... Thân phận... Anh ta kêu cô nhớ thân phận của mình, cô cũng muốn biết mình có thân phận gì, một cái danh Trình phu nhân hư ảo? "Tô tiểu thư, cô không sao chứ?" Tô Nhan xoay người, là chú bảo vệ của tiểu khu, cô sống ở nơi này đã được mấy năm, nhìn vẻ mặt lo lắng của chú bảo vệ, lắc đầu cười nói. "Cảm ơn chú, cháu không sao, trễ thế này rồi chú còn chưa đi ngủ sao?" "Chú không ngủ được nên đi vòng vòng xung quanh, vừa nãy chú thấy cháu bước xuống từ một chiếc xe, thân phận không tầm thường nha, Tô tiểu thư yêu đương rồi sao? Là bạn trai cháu đưa cháu về à?" Chú bảo vệ nhìn Tô Nhan, chọc ghẹo. Tô Nhan chỉ lắc đầu, nói: "Không phải đâu, chú à, cháu vào trước đây." Bạn trai? Ha... Bạn trai chó má!