"Trong chuyện này..." Nói xong, có vẻ như Tô Nhan khó mở miệng, cô đưa lưỡi ra liếm liếm môi, hoàn toàn chỉ là một hành động trong vô thức, nhưng lại khiến cho tên đàn ông nào đó dần tối mặt. Mi mắt hơi nhíu, tầm mắt rơi vào đôi môi căng mọng của cô rồi chậm rãi đưa lên phía trên, chống lại đôi tròng mắt đang lơ lửng tận đâu của cô, khóe môi hơi cong lên. "Hả?" Tô Nhan hít sâu một hơi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Rất xin lỗi, tôi, tôi, không cố ý, cưỡng, hôn... không phải cố ý." Nói xong, cô lại không nghe được chút động tĩnh nào, len lén ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện anh ta đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, trong đôi mắt đó còn lóe lên một tia sáng khiến cô không thể hiểu nổi. "Này, anh có nghe tôi nói không vậy?" "Ừ." Tô Nhan vui mừng, vội vàng nói tiếp: "Cho nên, tôi xin lỗi, tôi không có cố ý. Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn." Trình Tự Cẩm đưa tay lên vuốt chân mày, thấp giọng nói: "Cho nên, ý của em là, em cưỡng hôn tôi, nhưng không định chịu trách nhiệm?" "..." Tô Nhan như nghe được chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, nhìn chăm chăm vào biểu cảm nhàn nhạt lại có chút lười nhác của anh ta. "Hả, chịu trách nhiệm?" Là cô nghe nhầm, hay do anh ta nói sai? "Vậy theo cô thì, bất kỳ cô gái nào cũng có thể hôn Trình Tự Cẩm tôi được hay sao?" Giờ phút này Tô Nhan chỉ thấy ngổn ngang trong gió, còn có cảm giác miệng đắng lưỡi khô. "Không phải, chuyện đó, tổng giám đốc Trình, anh biết rõ chuyện này hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn mà, tôi thật sự xin lỗi, nếu tôi tỉnh táo, tôi tuyệt đối sẽ không hôn anh, tuyệt đối sẽ không." Nói xong, Tô Nhan còn sợ anh không tin, ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng mà, không biết có phải do lỗi của cô hay không, nhưng cô cảm thấy sau khi nói xong, thần sắc vốn nhàn nhạt của người đàn ông giờ đã chuyển thành tối tăm, ngay cả giọng nói cũng trở nên sắc nhọn. "Vậy là, em không định chịu trách nhiệm." Tô Nhan nhìn vẻ mặt nhất quyết không chịu bỏ qua của anh ta, hai tay nắm lại thật chặt, cắn môi tức giận nói. "Tổng giám đốc Trình, tôi nghĩ có phải anh đã lầm rồi không? Sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh? Cái miệng của anh không biết đã hôn bao nhiêu cô gái rồi, còn tôi lại chưa từng hôn người đàn ông nào khác, nói đến chịu trách nhiệm, chẳng lẽ không phải anh nên chịu trách nhiệm với tôi hay sao? Nhìn thế nào cũng thấy người chịu thiệt thòi là tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh chứ?" Tô Nhan đanh mặt, tức giận không thôi. Nghe vậy, trong nháy mắt vẻ mặt của Trình Tự Cẩm đã thay đổi lần nữa khiến Tô Nhan cảm thấy có phải mình đã thật sự nhìn lầm rồi không. Nếu không, sao cô lại cảm thấy hình như anh ta đang cười? "Chưa từng hôn người đàn ông khác?" Tô Nhan khẽ hừ một tiếng, nói: "Tất nhiên rồi, anh cho rằng tôi là anh sao? Anh là ngực đực không có nghĩa tôi cũng là heo mẹ." Đột nhiên, Trình Tự Cẩm nhoài người tới, ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến cô thấy hơi kinh ngạc. "Anh làm gì thế?" Ngón tay thon dài của Trình Tự Cẩm khẽ vuốt ve cằm cô, da thịt bóng loáng khiến anh yêu thích không muốn buông tay, không có dùng bất kỳ mỹ phẩm nào. "Tôi định chịu trách nhiệm với nụ hôn đầu của em." Cái? Cái gì? "Chúng ta đã kết hôn, thế nên, để đền bù cho nụ hôn đầu của Trình phu nhân còn giữ lại cho đến nay, việc này là do sự thất trách của người làm chồng, vì vậy tôi sẽ mời em cùng tôi ăn một bữa tối, để biểu đạt lòng áy náy." Nghe vậy, Tô Nhan nhìn chằm chằm vào mắt anh, mày hơi nhíu lại. Cô rất muốn rống to một câu, sao anh không chết đi? Ngựa đực. Tô Nhan còn chưa kịp nói lời phản bác thì cửa bên phía cô đã mở ra, lại nghe anh ta vui vẻ nói. "Trình phu nhân, xuống xe thôi."