Ôn Nhã Liên cũng góp vui: “Mọi ng đều tình cảm sâu đậm v, hại tôi cũng ngại nói, tôi vì e gái Băng Khuynh mà mỗi đêm mất ngủ, chút nữa bị trầm cảm.” “Các ng tính là gì, cũng dám nói ra.” Cố Quân Thụy vỗ tim mình: “Tôi vì e gái Băng Khuynh,, chút nữa bỏ nhà đi.” “Trời mẹ” Đáp án của a làm mọi ng đều phản bác. Hạ Băng Khuynh thả lỏng cười r: “Cảm ơn tình cảm sâu đậm của anh chị đối với em nhỏ, e đều nhận r.” Vốn lần nữa gặp lại họ cô thật sự có chút k tự nhiên, nhưng họ đều góp vui như v, chút k tự nhiên đó hoàn toàn biến mất r. Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm cao lạnh xoa trán: “Các ng k đi diễn kịch nói tập thể thật sự uổng phí tài năng! K bằng đi ghi danh đêm xuân đi!” “Aiyo, Nguyệt Sâm cũng biết đêm xuân s.” Quản Dung Khuyên k thể tin đc nhìn Mộ Nguyệt Sâm. “Tiêu r, tiêu r, nghe nói chỉ có người già neo đơn mới coi đêm xuân!” Ôn Nhã Liên biểu cảm cực kỳ khủng hoảng. “Mà tuyệt đối phần lớn đều là nữ” Cố Quân Thụy bổ sung thêm. Khương Viên tức giận: “Các ng đủ r, nữ gì chứ, Nguyệt Sâm giống nữ s, mà dù linh hồn là nữ thì vẫn là nam.” Cô nhìn đũng quần 1 cái, nhả ra 2 chữ: “Thuần tinh(trùng)!” Hạ Băng Khuynh cực kỳ k nể mặt cười. Mộ Nguyệt Sâm đen mặt, k khách khí chỉ cửa: “Tất cả đều cút hết cho tôi!” “Nghe nói cậu dũng cảm đối với kẻ giết ng, anh hùng cứu mỹ nhân, hôm nay chúng ta đặc biệt đến thăm, thuận tiện nghe quá trình kinh động hồn phách đó, nếu đuổi chúng tớ, hnay chúng tớ đều ngủ ở đây.” Cố Quân Thụy cười híp mắt. “K có gì để nói” Mộ Nguyệt Sâm lạnh nhạt đáp. “Nói đi mà, cuối cùng làm s cậu khống chế đc cô ta? Từ khi cậu thành nghi phạm, thật sự xuất quỷ nhập thần, mấy ngày trc đến cty cậu tiếp tân nói tổng tài k gặp khách, tình hình gì v, tớ đã nhịn cả bụng nghi vấn r, hôm nay k nói, tớ liền --- nằm ngủ giữa 2 ng.” Cố Quân Thụy dùng chiêu mà anh coi là độc ác nhất. Mặt Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ lên, gấp gáp nói rõ, “Mấy anh có thể hiểu lầm r, tôi và Mộ Nguyệt Sâm k hề tái hợp, tôi chăm sóc anh ấy là vì lần này anh ấy cứu mạng tôi, chỉ v mà thôi.” Điều này cô cần nói rõ ngay, nếu k sẽ càng nói càng k rõ. Mộ Nguyệt Sâm k biểu cảm. “E nói 2 ng---” Cố Quân Thụy mắt nhìn qa lại giữa 2 ng: “Bây h rất thanh bạch?” “Đúng v!” Hạ Băng Khuynh khẳng định đáp. “Thanh bạch này là tính cả tinh thần đến tình dục s?” Cố Quân Thụy nhịn cười hỏi. 2 chữ tình dục nghe vào tai Hạ Băng Khuynh khiến tim cô run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn đáp: “K sai!” “E---, chắc chắn?” Cố Quân Thụy kéo dài âm thanh, cố ý từ từ chuyển ánh mắt qa cổ Mộ Nguyệt Sâm. Hạ Băng Khuynh theo ánh mắt của anh nhìn qa Mộ Nguyệt Sâm, cổ anh có vết đỏ. Cô lập tức hiểu câu hỏi e chắc chắn của Cố Quân Thụy có ý gì. Ngay lập tức, cô khó xử k biết nên thế nào mới tốt. Mấy ng còn lại đều dùng ánh mắt nhìn thấu nhưng k nói ra nhìn cô. Cảm giác này như copy bài bị giáo viên phát hiện. “Tôi vẫn là đi rót nước cho mọi ng.” Hạ Băng Khuynh lập tức đứng dậy, trốn vào bếp. Còn k đi nữa cô chắc sẽ khó xử chết mất. - -------- ----------