Nghe thấy tiếng, ánh nhìn của mọi ng đều tập trung với chỗ đó. Hạ Băng Khuynh cũng quay đầu nhìn, thấy Mộ Nguyệt Sâm bám tường dựa ở bên đó, sắc mặt k dễ coi chút nào. Chắc là vì lời lúc nãy của cô. Đc r, cô cũng là bị ép quá, trời biết, vừa nãy anh có mặc đồ hay k. Mà lúc này, tuy anh đã mặc đồ ngủ r, nhưng cổ áo vẫn mở rộng, lộ ra cơ ngực. Nhìn cực kỳ gợi cảm. Khương Viên mắt sáng lên, như là con bướm hoa bay qa đó, thân mật khoác tay Mộ Nguyệt Sâm, mắt đẹp nhìn ngực anh, vừa giả bộ quan tâm vỗ ngực anh: “Nguyệt Sâm, a đáng thương quá, bị thương nặng v, nhất định rất đau.” “Woa, cơ ngực rắn chắc quá.” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu nhìn tay ngọc để trên ngực mình, lạnh lùng nói: “Nếu tay của cô rời khỏi ng tôi, tôi sẽ khỏe hơn nhiều.” “Aiyo, đáng ghét, ngta quan tâm anh mà.” Khương Viên nũng nịu nhẹ đẩy anh 1 cái, cười khoa trương mấy tiếng, thuận thế sờ lên ng anh thêm mấy cái. Cô là chuyên về mảng này mà. Mộ Nguyệt Sâm đẩy tay cô: “Khương Viên, tay an phận 1 tí, nếu k tôi k bảo đảm lúc về nó còn ở trên ng cô.” “K ở trên ng e thì trên ng ai chứ.” Khương Viên yếu đuối k xương lại áp qua, mắt quyến rũ điểm lên má anh, thở hương thở thơm tho với anh: “Cảnh cáo này của anh em thích, nó khiến e máu huyết sôi trào.” “Khương Viên---” Giọng Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống mấy lần, trong mắt hiện lên hàn ý. “Ok---” Khương Viên đưa tay lên, rời khỏi ng anh, “K đụng là đc chứ gì, nhỏ mọn thật, sờ 1 cái cũng đâu mất miếng thịt nào.” Quen lâu tự nhiên hiểu, biểu cảm đó của Mộ Nguyệt Sâm thể hiện điều gì. Khương Viên thích đùa, nhưng cô là phụ nữ cực kỳ thông minh, biết lúc nào nên dừng. Hạ Băng Khuynh cúi đầu cười, mỗi lần nữ vương đến, Mộ Nguyệt Sâm liền thành ng bị trêu đùa, thật sự làm ng khác vui lòng! Cái này gọi là núi này cao có núi khác cao hơn, ngoài yêu còn có ma. Cô thanh lại cổ họng, “Chúng ta đừng đứng đó nữa, ra sofa ngồi.” Nói xong, cô liền nhìn sang Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm: “Cố đại ca, Quản đại ca, phiền 2 ng qa đỡ Mộ Nguyệt Sâm đc k.” Mấy nam nhân nãy luôn xem kịch hồi thần. “K vấn đề!” Cố Quân Thụy đáp, cùng Quản Dung Khiêm 2 ng 1 trc 1 sau qa bên Mộ Nguyệt Sâm. 2 ng lớn lên từ đám phụ nữ, họ vừa đến gần, liền ngửi đc mùi phụ nữ trên ng Mộ Nguyệt Sâm. Họ nhìn nhau 1 cái, sau đó, Cố Quân Thuỵ phát hiện bên cổ Mộ Nguyệt Sâm có dấu cắn màu đỏ. Cố Quân Thụy nhịn cười, nháy mắt với Quản Dung Khiêm, chỉ lên vết “dâu tây”, 2 ng đồng thời lộ ra ý cười. Trong lòng đã hiểu nhưng k nói. Mọi ng đều ngồi xuống sofa. “Mọi ng uống gì, e đi lấy” Hạ Băng Khuynh cười hỏi. “Em gái, khỏi phiền, bọn anh k khát, e ngồi đi!” Cố Quân Thụy rất nhiệt tình. Khương Viên ôm vai cô, kéo cô xuống sofa: “Em gái Băng Khuynh, e biến mất lâu v, chị Viên còn tưởng k có cơ hội gặp e nữa, e k biết chị cũng lớn tuổi r, vì e mà tổn thương lần nữa đó.” “Em gái, Quản đại ca cũng vì e rời đi mà khóc qua.” Quản Dung Khiêm ôm ngực, bộ dạng đau khổ. - -------- ----------