Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được. Hạ Băng Khuynh dùng tay tay che đôi môi đang run rẩy không thôi, chạy ra ngoài. Quá đáng lắm rồi! Thật sự quá đáng! Cô chạy ra khỏi biệt thự, 1 đường luôn chạy. Trên núi khác những nơi khác, ngoài ánh trăng ngoài trời, không có ánh sáng nào, hai bên cây cối um tùm âm u, Hạ Băng Khuynh thật sự rất tức, tức đến mất lý trí, tự nhiên cũng không biết sợ. Nghe tiếng xe phía sau. Ánh sáng lóe lên, chiếu sáng khu rừng vốn âm u, lập tức khiến nó trở nên quỷ dị. Xe lái đến bên cô. “Có lên xe không? Chỉ hỏi 1 lần!” Âm thanh âm trầm rõ ràng truyền đến. “Không muốn, không muốn, không muốn, quan trọng nói 3 lần!” Hạ Băng Khuynh áp chế sự tức giận, vặn cổ, cắn răng trả lời. Cô nhìn đường phía trước, bước chân ngày càng nhanh. “Ùn---” Xe xông về trước, quay 1 góc 90 độ lớn chặn trước đường đi của cô. Hạ Băng Khuynh không thể không ngừng chân, cuộn chặt tay nhìn người đàn ông trong xe. Mộ Nguyệt Sâm mở cửa xe, từ xe đi xuống, bước chân vững chãi cường thế đi đến trước mặt cô, không nói 2 lời, ôm eo cô bưng về hướng xe. “Đáng ghét, anh thả tôi xuống ---” Hạ Băng Khuynh động đậy trên vai anh. Cơ thể như bao cát vậy bị ném vào ghế phụ. Hạ Băng Khuynh nhanh chóng bò dậy, không mở cửa xe, trực tiếp bò ra ngoài. Bây giờ đại não của cô đã bị tức đến nổ thành đám mây trắng hình nấm rồi, lý trí sớm đã cho gà ăn. Cô không muốn ngồi trên xe anh. Chính là không muốn! Cô không tin cô không đồng ý, anh có thể giết cô! Từ xe bò ra lại, chân còn chưa chạm đất, đã bị anh bắt lại, lần nữa ném vào xe. “Anh---” Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Băng Khuynh tức giận, không phục mở cửa lần nữa đi xuống, còn như phát tiết đóng mạnh cửa lại, vừa bước 1 bước. Lòng ngực cô cảm thấy khó chịu, ánh mắt thách thức nhìn lên. Tức giận, sẽ khiến gan của người khác lớn hơn. Mộ Nguyệt Sâm hai tay bỏ vào túi đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không chút biểu cảm, sâu thẳm như động không đáy, dù cho bắn bom nguyên tử vào cũng sẽ mất tích không còn hình dạng. Anh dùng ánh mắt cường thế bức người nhìn cô. Không nóng không lạnh, nhưng dần dần gây ra áp lực vô hình lên tinh thần của cô. 1 phút. 2 phút. 5 phút. Ánh mắt Hạ Băng Khuynh bắt đầu run rẩy. Cảm giác sợ nổi lên, như là bệnh dịch vậy, nhanh chóng che lấp hết dũng khí. Mộ Nguyệt Sâm đi 1 bước về hướng cô. Hô hấp cô căng thẳng. Anh lại bước thêm 1 bước, kéo bóng của 2 người chồng lên nhau. Ánh mắt Hạ Băng Khuynh bắt đầu trốn tránh, tinh thần cũng bị làm cho rối loạn, dưới ánh nhìn áp bức của anh rất nhanh không thở nổi. “Hừ---” Cuối cùng, cô chịu không nổi, quay người tự mở cửa xe, ngoan ngoãn ngồi vào. Mộ Nguyệt Sâm mặt như cũ lạnh lùng như cây cổ thụ, không có chút tức giận từ tốn đi đến cửa bên ghế lái, mở cửa ngồi vào. Đêm mùa hạ trên núi, xe chạy 1 đường quanh co đi xuống. Hạ Băng Khuynh nắm chặt dây an toàn, từ từ liếc mắt, hung hăng trừng anh. Cô muốn độc chết anh, ban đêm lẻn vào phòng đâm chết anh, còn làm búp bê vải nguyền rủa anh. Do lần đầu update nên mình sẽ up nhiều 1 tí để cảm ơn các bạn ủng hộ và cũng hiểu tâm trạng chờ đợi quá lâu của m.n. Nhưng những lần sau cỡ 4 chương 1 ngày nhe, do chỉ có 2 ng dịch nên sẽ update trong khả năng của tụi mình. - -------- ----------