“Bây h e đang dạy tôi chuyện EQ thấp?” Mộ Nguyệt Sâm nhếch mày, mắt sâu nhìn chằm chằm Hạ Băng Khuynh. Cô gái bt, đều k dám đối diện Mộ Nguyệt Sâm hơn 10s, vì khí trường quá mạnh. Hạ Băng Khuynh trc đây đã dám cãi anh, bây h càng k sợ anh, đặc biệt là, lúc cô cảm thấy đúng. Cô 1 tay chống eo, cười nhạo: “A dám nói EQ mình cao s? Nổi tiếng là khó chiều, độc tài, tôi chắc a cũng đắc tội hung thủ, mà bản thân quên mất, tính này còn k thay đổi, cả đời k kiếm đc vợ.” “E nhớ câu cuối, nếu k cẩn thận thành sự thật, Hạ Băng Khuynh tôi nhất định tìm e tính sổ, bắt e chịu trách nhiệm!” Mộ Nguyệt Sâm cao lạnh nói. “A, tôi khinh---” Hạ Băng Khuynh làm động tác nhả nước miếng với anh. Tạo bẫy, cho cô sập bẫy! Não thật sự k chậm đc 1s nào! Mộ Nguyệt Bạch ở bên nói: “Chúng ta đi đường này đi!” “Căn cứ?” Mộ Nguyệt Sâm thanh lạnh hỏi. “Chỉ là thuận mắt” Mộ Nguyệt Bạch hiên ngang đáp, ngoài ra còn cộng thêm khuôn mặt ngây thơ vô tội. Thuận mắt mà thôi?! Hạ Băng Khuynh cảm thấy nội tâm lạnh đến muốn đánh ng. Rõ ràng IQ cao, lại k chịu làm đàng hoàng, thật muốn hỏi anh 1 câu, rốt cuộc k nghiêm túc đến mức nào? Tuy nhiên, kì lạ hơn là Mộ Nguyệt Sâm đối với câu trả lời này cực kỳ hài lòng, anh chỉ đường đó, khẳng định nói: “Đi đường này!” Vì, nếu anh phủ nhận, cũng k đưa ra đường đúng. Ngoài ra, Tùy Hàng ở bên kia nói với anh 1 chuyện, đó là điểm trc đó chưa tra ra. Tim Hạ Băng Khuynh âm thầm khinh bỉ 2 ng này, anh em kì lạ! 3 ng đi trên con đường thuận mắt, cứ thế đi vào. Ở đây rất nhiều cây dâu, loại cây này, k cao, cực kỳ kín, mặt trời lớn như v, rễ cây lại u tối dị thường, khiến ng khác cảm thấy âm u. Đi khoảng 20ph, họ nhìn thấy căn nhà đầu tiên, 2 tầng, có sân nhỏ. Hạ Băng Khuynh bước nhanh về trc. Cô vốn muốn tìm ng hỏi, nhưng chú ý đến xung quanh đều là ngói nát, cỏ cây lộn xộn, cô liền trầm mặc r. Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch chậm rãi bước đến. “Chỗ này k ai ở” Hạ Băng Khuynh bình thản nói. Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm k bất ngờ, anh nhìn về trc:”V thì đúng r, chỗ này là thôn Đào Nguyên.” “Tại s a khẳng định v?” Hạ Băng Khuynh nghi ngờ. “Vì---” “Vì thôn Đào Nguyên là thôn hoang!” Mộ Nguyệt Bạch ở bên vừa nhìn mạng nhện vừa k nhanh k chậm cướp lời của Mộ Nguyệt Sâm. Vì v, Mộ Nguyệt Sâm đáp anh bằng ánh mắt băng lạnh. “Thôn hoang?” Vì quá kinh ngạc, Hạ Băng Khuynh kêu lớn lên: “Chuyện quan trọng v, tại s 2 ng bây h mới nói? Mà 2 ng đều biết r, chỉ tôi k biết, các ng coi tôi là đồ ngốc s” “Nha đầu, đừng kích động, anh biết đc, là vì vừa nãy bà chủ nói, phía nam có 1 cái thôn trống, vì vấn đề phong thủy, tất cả đều chuyển đi, s a biết đc, thôn trong miệng cô ấy là chỗ chúng ta đến.” Mộ Nguyệt Bạch giải thích. Giải thích này có thể chấp nhận. Hạ Băng Khuynh nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “V a thì s? Sớm biết tại s k nói?” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Trc đây tôi cũng k biết, vừa nãy lúc gọi Tùy Hàng, cậu ấy nói, thôn Đào Nguyên mà ba quản lý Thái ở, 2 năm trc đã bỏ hoang r, nhưng, chỗ chúng ta đang tìm chính là nó.” Hạ Băng Khuynh nghe v, k tức giận với anh, mà còn kinh ngạc: “Ý a là, ba cô ấy 1 ng ở chỗ này?” “Đúng v!” Mộ Nguyệt Sâm gật đầu - -------- ----------