Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn Mộ Nguyệt Bạch: “Là anh nhiều lời thừa!”
“E trai, ng k nghĩ xa, cũng fai lo gần, a nói e nghe trc những khó khăn mình sẽ gặp fai, dù e k nghe lời của ng anh này, ít nhất trong tim cũng có chút phòng bị.” Mộ Nguyệt Bạch k nhanh k chậm nói, miệng có chút ý cười.
Nhìn lướt qa, thật sự chân thành!
Mộ Nguyệt Sâm lười nói chuyện với anh, mở chỉ hướng.
Theo khả năng làm việc của Tùy Hàng, nhất định sẽ nghĩ chu toàn.
Quả nhiên, chỉ hướng ghi 3 chữ thôn Đào Nguyên.
Làm k tệ!
Mộ Nguyệt Sâm nổ máy, đi về hướng nam.
Hạ Băng Khuynh quay mặt nhìn ra ngoài, cô k quản nữa.
Mộ Nguyệt Bạch thu ánh mắt trên ng em trai lại, nhìn cô gái phía sau từ kính chiếu hậu.
Mặt nghiêng của cô đẹp cực!
Nhìn cô, mắt anh cũng có độ ấm thực sự.
Xe họ rất nhanh đến trấn nhỏ, đi vào đường nhỏ, may là vừa chứa nổi 1 cái xe hơi.
2 bên đầy là cây dâu, lâu lâu còn có thể thấy sâu trong đó ánh nắng và bóng tối đang giao nhau.
Từ cửa sổ nhìn ra, có thể thấy đường rất dài, khiến ng khác k hiểu là, trên đường đi k có xe nào khác?
Đến motor, xe đạp cũng k.
Điều này khiến Hạ Băng Khuynh lo lắng.
Lại thêm nửa tiếng, đường ngày càng vắng, đường xi măng như bị máy bay nổ tan chỗ nào cũng là lỗ.
Ngồi xe cảm giác như ngồi thuyền.
Hạ Băng Khuynh bị lắc đến lục phủ ngũ tạng muốn dời chỗ.
Cô cố gắng nhịn.
Nhưng càng nhịn, càng khó chịu.
Thực ra k chịu nổi, cô vỗ vai Mộ Nguyệt Sâm: “K đc r, nhanh dừng lại, tôi muốn ói!”
Mộ Nguyệt Sâm lập tức dừng xe.
Hạ Băng Khuynh đẩy cửa xe, chống lên cây, cong lưng ọe 1 tiếng, đồ ăn sáng đều ói ra.
2 nam nhân cũng gấp gáp ra coi cô.
“Nha đầu, k s chứ?” Mộ Nguyệt Bạch nhanh 1 bước, sờ lưng cô.
“K s---” Hạ Băng Khuynh lắc tay, lại ói.
Dù s sáng cô cũng k ăn nhiều.
Mộ Nguyệt Sâm thấy v, hoàn toàn k khách khí kéo tay cô, đỡ cô, để cô dựa vào lòng mình, mở nước suối, đưa đến miệng cô.
“Cảm ơn---” Hạ Băng Khuynh k tự nhiên động đậy, nằm trong ngực anh, thuận tiện lấu nước suối.
“Đừng cạy mạnh, dựa thật tốt!” Anh bá đạo ôm cô, khiến cả lưng cô chạm vào lồng ngực ấm nóng của anh.
Hạ Băng Khuynh lúc nãy bị lắc đến dạ dày run rẩy, bây h lại bị a đụng đến tim run rẩy.
Cô bình tĩnh lại: “Tôi tự mình thật sự có thể!”
“Uống nước!” Mộ Nguyệt Sâm lờ đi lời cô, đơn giản nói 2 chữ.
Hạ Băng Khuynh mở miệng, uống mấy miếng: “Đc r, đủ r, nước uống nhiều r, k cần a đỡ, tôi k yếu đến nỗi gió cũng thổi bay.”
“Vẫn là dựa thêm tí!” Mộ Nguyệt Sâm chu đáo nói.
“” Hạ Băng Khuynh k biết nói s mới tốt.
Anh ôm cô chặt v, như ban đầu v, như cô lại k thể thả mình trầm luân như trc.
Mộ Nguyệt Bạch như cười như k nhìn cảnh này: “Nguyệt Sâm, bây h e thật sự như quái thú đang dụ dỗ thiếu nữ vô tri!”
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Nguyệt Sâm chiếu qua, ý kêu a im miệng.
“Bên đó có cục đá, qa ngồi tí đi!” Mộ Nguyệt Bạch mắt mang ý cười kéo Hạ Băng Khuynh khỏi lòng Mộ Nguyệt Sâm, đỡ cô ngồi lên đá.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương