“Phụt---” Hạ Băng Khuynh vừa uống nước chút nữa phun ra. Mộ Nguyệt Sâm này nói k kinh ng sẽ chết à! Cô dám khẳng định, nội tâm Mộ Nguyệt Bạch bây h diện tích ám ảnh tăng vô kể, sau nụ cười, nói k chừng là đang lên kế hoạch làm chết anh. Mộ Nguyệt Bạch cầm áo tắm, ngẩng đầu nhìn Mộ Nguyệt Sâm: “E mặc tôi coi thử, đẹp tôi mới mặc!” “Mộ Nguyệt Bạch---” Mắt Mộ Nguyệt Sâm híp lại, giọng trầm lạnh: “Tôi đang nhịn k đánh anh, tốt nhất đừng ép tôi ra tay!” “Em trai, e đây là đang dọa tôi à?” Mộ Nguyệt Bạch dùng chân cọ lên đùi Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, cười đặc biệt yêu nghiệt. “Anh tên biến thái---” Động tác cọ vào đùi, khiến Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn tức giận, cong lưng ấn vai anh, trực tiếp ấn xuống sofa. Động tác đó, tư thế đó, ánh mắt bá khí cường công đó Ài Hạ Băng Khuynh bắt đầu nghĩ chuyện tà ác r! “Cốc cốc---” Tiếng gõ cửa vang lên. Họ quay lại nhìn cửa, Hạ Băng Khuynh lập tức phản ứng lại:”Tôi ra mở, tôi ra mở, 2 ng tiếp tục, k cần lo chuyện khác---” Cô cầm chai nước chạy ra mở cửa, mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng, tay vẫn ấn Mộ Nguyệt Bạch, mày lại vì câu 2 ng tiếp tục mà nhíu lại! Hạ Băng Khuynh mở cửa, 1 khay tôm hùm nhỏ hấp dẫn mắt cô. Bà chủ bưng lên, cười muốn toét miệng: “Đây là tôi vừa kêu ng mua về, còn nóng, làm món ăn khuya là cực kỳ thích hợp.” Bà vừa nói, vừa nhìn vào trong. Nhìn thấy cảnh trên sofa, tay run rẩy, hít 1 hơi sâu, chút nữa ngạt thở tại chỗ. Mặt như phun đầy khói. Ng bt thật sự khó “kháng cự” loại nhan sắc cực phẩm này. “Ài, cẩn thận!” Hạ Băng Khuynh nắm vững tay cô, thuận thế bưng qa: “Cảm ơn bà!” - -------- ----------