Hạ Băng Khuynh thoải mái thân thiện cười, chào hỏi: “Chào mọi ng! Tôi là thư kí tổng tài mới đến” 2 nhân viên vốn thân thiện, vừa nghe cô giới thiệu, mặt lập tức lạnh nhạt. “Uh, thì ra cô là thư kí tổng tài trong truyền thuyết à!” “Cũng bt thôi, làm gì đẹp như lời đồn!” “Khẩu vị của tổng tài cũng uổng phí quá!” “Hoặc là vì anh quá đẹp quá hoàn mỹ, nên tìm cô gái có khí chất gần đất 1 tí!” Cái gọi là khí chất gần đất, ý là bình thường, đơn giản! Haha Lòng đố kỵ của phụ nữ a! Nội tâm Hạ Băng Khuynh chỉ biết âm thầm cười khổ. Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình, k giảo biện. Cô gái kế bên bắt đầu tán ngẫu. “Ê, nghe nói tòa nhà này k sạch, k biết là thật hay giả.” “Là thật đó, là thật đó” Nữ nhân viên áo khoác màu vàng liền nói, áp giọng xuống thấp, càng thêm thần bí: “Các cậu biết k, hôm nay dì lao công tìm thấy đôi cao gót màu hồng ở cầu thang exit, nghe nói đó là của thư kí Thẩm đã mất” “K fai chứ---” “Trời ơi, quá đáng sợ r!” Đám nhân viên nữ ngồi kế bên la lên, mặt ai cũng bị dọa trắng bệch. Tim Hạ Băng Khuynh lại run rẩy. Cầu thang exit, giày cao gót hồng! Giày của nạn nhân! Tâm tư đang rối loạn, đột nhiên, ding 1 tiếng, nghĩ ra gì đó. Hèn gì sáng nay k tìm đc gì, chắc là lúc đó, chứng cứ bị đem đi r. Quản lý Thái k thể đem chứng cứ rời cty, vì bên ngoài có cảnh sát, nhưng cô ta thấy khóa bị cạy mở, biết nhất định k an toàn, cần fai ném thứ đó đi. Trong lúc gấp gáp, ném ở cầu thang exit là cách duy nhất nghĩ đến. “Có thể nào trc khi hung thủ giết cô ấy, làm rơi ở cầu thang?” “Cảnh sát sớm đến điều tra đúng k, dì lao công ngày nào chẳng đến, s có thể hnay mới phát hiện” “Theo các cậu nói, ----, a, đáng sợ quá!” Tiếng thét lần nữa vang lên. Hạ Băng Khuynh thả muỗng xuống, nhanh chóng đứng lên, đi ra ngoài. - -------- ----------