Hạ Băng Khuynh mơ 1 giấc mơ, trong mơ, bản thân như mây bay trong không trung, trôi nổi trôi nổi. Cô rất sợ mình rơi xuống, cho nên liều mạng nắm chặt cây to, cây to phát ra mùi thuốc. Còn mang theo độ ấm. Sau đó, cây lớn té xuống theo cô, áp lên ng cô, áp đến cô sắp k thở nổi. Cành cây như vật sống trêu đùa trên ng cô, rơi lên xương quai xnah, dây dưa với eo thon, sau đó. Cây này k chỉ là “cây yêu (quái)”, mà còn là “cây yêu” háo sắc. “Uhm---” Thật sự k chịu nổi làm phiền, Hạ Băng Khuynh nhíu mày mở mắt. NHìn thấy, là đôi mắt thâm sâu. Khí nóng phả lên mũi cô. Họ chỉ cách nhau 1 hơi thở. Não cô dừng 3s, sau đó dùng sưc đẩy cơ thể a ra: “Mộ Nguyệt Sâm, mẹ anh đồ chết tiết!” Cô ngồi dậy, chân lùi về sau tạo khoảng cách. Tim, thình thịch, hữu lực gõ lên lồng ngực. Mộ Nguyệt Sâm từ tốn ngồi đàng hoàng lại. Hạ Băng Khuynh nhìn anh, suy nghĩ quay lại lúc giả ngủ trên xe. Sau đó kết luận là --- cô k cẩn thận ngủ r! Bình tĩnh lại, mắt cô nhìn 4 phía, là căn hộ của Mộ Nguyệt Sâm. Mang cô đến đây làm gì, k cần tốn công đoán, dựa vào hành động lúc nãy của anh, cô cũng biết. “Mộ Nguyệt Sâm, mẹ anh có thể đừng mất phẩm chất v k!” Hạ Băng Khuynh tức đến chửi thề. “Tôi làm s?” Mộ Nguyệt Sâm bỏ qa bộ dạng tức giận chửi rủa của cô, từ tốn hỏi. “Anh mang tôi đến làm gì? Lúc nãy a đang làm gì?” Nhìn bộ dạng bình tĩnh của anh, Hạ Băng Khuynh liền muốn đánh ng. Đương nhiên, cô thật sự cũng k đánh lại anh. Mộ Nguyệt Sâm rất nghiêm túc trả lời:”Thứ 1, e đang ngủ, tôi k biết ks e ở đâu, cũng k biết số phòng, nhưng tôi 1 đường ôm e từ sảnh đến phòng, sẽ hấp dẫn ánh nhìn, tổn hại thanh danh của e.” “Đừng có ở đó giả từ bi, thanh danh của tôi sớm bị anh hủy r, hơn nữa, a có thể đẩy tỉnh tôi.” “Hôn cũng k tỉnh, đẩy có thể tỉnh s?” “” Hỗn đản thêm 10 cấp. “Vấn đề thứ 2, lúc nãy tôi chỉ đắp chăn cho e, là e tự ôm cổ tôi k buông, 1 cô gái ôm cổ nam như v, nếu tôi k động lòng, hình như k bt!” “” Hạ Băng Khuynh lần thứ 2 k thể nói đc gì. NHư là, anh bị ép v. Lười nói lí với anh, cô xuống dưới:”Tôi về ks, k cần anh đưa!” Cô bước nhanh về hướng cửa. “V tôi k tiễn, lúc đi, nhớ tắt đèn bên ngoài dùm.” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt nói, nằm xuống giường. Hạ Băng Khuynh k đáp, bước nhanh ra cửa, vào thang máy. Đợi xuống sảnh lầu 1, mới ý thức sờ túi, mới phát giác, đth túi tiền mất r. Dùng sức đánh đầu mình, k có 2 thứ này, thầy Quý đang ở cảnh cục, kêu cô về bằng cách nào? Cô k thể k quay lại thang máy, thử ấn mật mã 2 năm trc, mở r. Mật mã v là vẫn k đổi. Ngây ng, cô vào thang máy. Đứng bên trong, tâm trạng bình tĩnh, tỉnh táo hơn nhiều. Dựa cửa, cúi đầu nhìn chân, đột nhiên, 1 thứ phát sáng ở góc thu hút ánh nhìn cô. - -------- ----------