Bên tai có hơi nóng trêu ng. Hơi thở quen thuộc, như là gió ấm mang theo sự đau đớn ngẫu nhiên xuất hiện trong giấc mơ, ấm áp, quyến luyến, cũng như dao găm đâm xuyên tim cô. Đó là di chứng anh để lại cho cô, cả đời k thể quên! Hạ Băng Khuynh né khỏi hơi thở hành hạ ng khác này, động thân thể, nghiêng 1 tí, di chuyển về hướng Quý Tu. Lồng ngực, k thể né tránh chạm vào tay Quý Tu. Nhưng toàn bộ tâm trí cô bây h là làm s thoát khỏi hơi thở dây dưa như hình với bóng của Mộ Nguyệt Sâm, k còn cái khác. Nhưng, động tác nhỏ này rơi vào mắt Mộ Nguyệt Sâm, lại như cơn sóng lên, kích thích anh đại khai sát giới. Eo nhỏ đột nhiên bị bàn tay hữu lực ôm. Anh tức giận mà bá đạo ôm cô qa, hoàn toàn tách ra với Quý Tu, đảm bảo mỗi bộ phận của cô đều k tiếp xúc. Hạ Băng Khuynh quay đầu, k lên tiếng âm thầm trừng Mộ Nguyệt Sâm. Đồng thời, cô lại tức giận âm thầm phản kháng 2 cái. Đổi lại chính là anh càng dùng sức khống chế. 5 ngón tay hữu lực, như 5 ống thép, cô dám động 1 cái, anh liền chặt thêm 1 phần, nếu cô k sợ tiếp tục phản kháng, anh sẽ đính chặt vào tủy của cô, tuyệt đối k mềm lòng. Hạ Băng Khuynh cảm thấy eo mình sắp bị anh ôm đứt r. Gấp đến k thể thở bt. Nhưng cô lại k dám la lớn, ở đây vốn yên tĩnh, mà fai duy trì im lặng tách ra khỏi anh. Ngẩng đầu, trong bóng tối, cô dùng sức trừng anh. Trong bóng tối, anh cúi đầu, mắt nhìn cô, hô hấp của anh, từ trên đầu phả xuống, lay động tóc mai của cô, mặt của cô, còn có trái tim sớm đã k tin vào tình yêu nữa. Cô nhìn k rõ mắt anh, nhưng lại k dời đi đc, như là hố đen, không đáy, nơi đó chứa tất cả chuyện cũ của họ, hạnh phúc qua, đau khổ qua, còn có thời gian 2 năm mỗi ng tự đơn độc. Không khí, yên tĩnh k tiếng. “Anh thả ra” Hạ Băng Khuynh k nhịn đc nữa, thấp giọng nói, từ khẽ răng, 2 tay đẩy lên ngực anh. Mộ Nguyệt Sâm ngược lại ôm 1 cái, trực tiếp lật ng ng cô lại, ngực dán vào ngực ôm chặt cô. Hạ Băng Khuynh mở to mắt. Tim đập thình thịch ở trong lòng anh. Cô cảm nhận cực kỳ rõ cơ thể nóng bỏng của anh. Tên thần kinh này, có fai điên k, thầy Quý đang ngồi ở bên cạnh! Có chút hoảng loạn dùng tay nhéo eo anh. Động tác của cô liền cứng đờ. Trong không gian chật hẹp, không khí phiêu diêu chút dục vọng. Quý Tu như k nhịn đc nữa, rất để ý ho 1 tiếng. Nhắc họ, nên dừng lại r. Hạ Băng Khuynh quả thật muốn chui vào lỗ. Cô cũng k quản nhiều nữa, giọng lớn lên:”Mộ Nguyệt Sâm, anh xuống cho tôi!” “Đây hình như là xe của tôi!” Mộ Nguyệt Sâm nhàn nhạt lên tiếng. Tay k có ý định lấy ra. “V tôi xuống xe!” Hạ Băng Khuynh dứt khoát. “E xuống đi!” Mộ Nguyệt Sâm cũng dứt khoát. Nhưng, tay anh vẫn ôm eo cô, còn tự đắc như v. Hô hấp hổn hển, cô cố gắng nhịn xúc cảm muốn đánh anh, cố gắng bình tĩnh, nghiến răng nói: “V phiền anh thả tay ra trc đc k” “Tôi chỉ đồng ý để e xuống, nhưng k đồng ý thả tay ra, Hạ Băng Khuynh, đây là 2 loại yêu cầu!” Mộ Nguyệt Sâm k nhanh k chậm nói, hoàn toàn k biết xấu hổ vô sỉ. - -------- ----------