Hạ Băng Khuynh im lặng đánh giá 1 vòng thư phòng, sau đó ánh mắt rơi lên đồ đựng bút trên bàn. Cô chưa từng thấy loại ghế như v, mà nhìn hình như đã rất cổ r. Quay đầu, nhìn Quý Tu: “Thầy Quý, đang là ghế gì?” Quý Tu cũng k trả lời đc. Mộ Nguyệt Sâm lấy đth ra chụp hình, ấn tìm kiếm, biểu cảm lạnh lùng đưa qa cho Hạ Băng Khuynh, môi mỏng nhả ra 1 chữ vàng: “Xem” Sắc mặt anh k tốt, Hạ Băng Khuynh cũng k cho anh sắc mặt tốt để xem, k khách khí giành lấy, đưa lên trc mắt nhìn. Ghế hợp hoan?! Nhìn chữ cùng với “hình tượng” cổ đại của bức ảnh trong màn hình, mặt Hạ Băng Khuynh k nhịn đc đỏ lên. Có lẽ, đây là dụng cụ tình thú của ng cổ đại. “Là gì?” Quý Tu cũng tò mò. “Tự xem!” Hạ Băng Khuynh nhét đth vào tay anh, thứ này, cô k đủ khả năng để giải thích rõ. Quý Tu xem r cũng k tự nhiên ho 1 cái, trả đth cho Mộ Nguyệt Sâm: “Sở thích của quản lý Tần này cũng thật đặc biệt!” Mộ Nguyệt Sâm là ng cuối cùng coi, anh nhìn đth, mắt trở nên sâu xa: “Đây chắc là đồ cổ” “Cho nên nói, đây coi là thứ ng xưa dùng!” Hạ Băng Khuynh bất giác cảm thấy âm lạnh: “Sở thích của quản lý Tần này, có thể nói là tâm lý biến thái!” Dùng lời ng lớn tuổi nói, đồ ng xưa dùng qua đều âm khí rất nặng, thế giới tuy k có quỷ, nhưng có thể phản ánh tâm lý của 1 ng --- thích mang theo hơi thở của cái chết” “Mỗi ng đều có sở thích của mình, thu đồ cổ mà thôi, s nói ngta biến thái.” Mộ Nguyệt Sâm nhẹ nhàng nói, ngữ khí nhàn nhạt. Anh cố ý bất đồng với cô. Hạ Băng Khuynh châm biếm cười nhẹ: “Mộ tổng nếu mà thích, có thể thương lượng với quản lý Tần, kêu hắn cho cái ghế này, đem về phòng ngủ của mình để, làm vật trang trí, thật sự hiện lên a có phẩm vị, có mặt mũi, có phong cách!” Mộ Nguyệt Sâm khoanh tay nhìn cô, khí chất cao lạnh trên khuôn mặt lộ ra sự mê hoặc như cười như k, mày anh khẽ nhếch đi gần cô, đầu khẽ áp xuống: “Nếu tôi thu r, ng đầu tiên mời đến ngồi là em!” Giọng nói mê ng. Như là lông vũ nhẹ lướt qa sóng mũi cô. Hạ Băng Khuynh lập tức đỏ mặt. Fai biết ghế này là dụng cụ để nam nữ ái hoan dùng. Anh lại kêu cô đi ngồi. Sắc quỷ k biết xấu hổ! Cô cắn răng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh tự ngồi là đủ, ý tốt của anh tôi thật sự hiểu r.” “K cần khách khí với tôi!” “K khách khí với anh!” “V đừng từ chối!” “K có từ chối!” “V thì nằm lên thử xem!” “K rảnh thử!” Hạ Băng Khuynh trừng to mắt. Mộ Nguyệt Sâm khẽ híp mắt, k mặn k nhạt nỏi:”Vẫn là e khách khí với tôi!” “” Hạ Băng Khuynh muốn giết anh, ném vào quan tài, sau đó kéo ra đánh đập. Cô tức đến nắm chặt tay. Anh sắc mặt cao ngạo trêu ghẹo nhìn qa, thở hơi thở mang mùi u lan cho cô. Mâu thuẫn trên xe lúc nãy, khiến họ bây h k thuận mắt đối phương. Quý Tu k quan tâm đôi nam nữ ấu trĩ, tiếp tục nhìn mỗi chi tiết trong phòng. Pháp y quan trọng nhất là tỉ mỉ. Ánh mắt anh rơi lên bàn sách, trên đó lưa thưa vài cây viết, đều là viết lông*, nhìn nghiên cứu cực kỳ cao thâm. “Quản lý Tần thích viết chữ s?” Quý Tu hỏi. “Nghe nói bình thường thích bóng gió chơi chữ!” Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, đáp Quý Tu. Nhân lúc a chuyển ánh nhìn, Hạ Băng Khuynh rất k cẩn thận dùng chân đá chân anh. - -------- ----------