Hạ Băng Khuynh dùng sức hít 1 hơi, khống chế lửa giận của mình, k để mình mất khống chế.
Cô biết bản thân như v k tốt, nhưng nghe anh nói chữ cút, thì quá nhiều cảm xúc xông lên đầu.
Hình như vết thương cũ bị cứa lại.
Mộ Nguyệt Sâm ở trc k nói chuyện, mặt càng khó coi, ánh mắt lại cô độc hối hận, cô lại vì Quý Tu tức giận với anh như v.
Tư thế bảo vệ này, biểu cảm đó, a k thể k nghĩ, có fai 2 năm, tim cô đã dần ỷ lại vào Quý Tu.
Suy đoán này, khiến tim anh đau lên, khiến anh lập tức như bị nổ tung.
Anh k biết, 1 chữ k cẩn thận của mình, làm nổi lên chuyện đau lòng của cô.
Không khí nhỏ hẹp trở nên im ắng.
Có áp lực vô hình lưu chuyển.
Quý Tu im lặng.
Mà cửa ks vẫn náo nhiệt.
Khoảng 10ph, Quý Tu thấy 2 ng hình như đều bình tĩnh r, mới mở miệng lần nữa.
Lần này, anh nói với Mộ Nguyệt Sâm: “Tam thiếu, tôi thật lòng muốn giúp anh kết thúc nhanh chuyện này, thực ra, nói giúp anh, k bằng nói tôi và Băng Khuynh bị cuốn vào, k thể vì lòng tốt, vừa đúng, Băng Khuynh là ng trọng tình nghĩa, dù cho bt anh đối với cô ấy quá k công bằng, cô ấy vẫn k muốn a xảy ra chuyện, cho nên, đừng tùy tiện dùng lời nói làm tổn thương cô ấy, nếu a thật sự k muốn tôi giúp, tôi có thể k nhúng tay vào.”
Mộ Nguyệt Sâm tiếp tục để bộ mặt lạnh nhạt.
Bộ dạng cao cao tại thượng, có thể mang sự lạnh lẽo lạnh chết bất kì ai.
Hạ Băng Khuynh nhịn k đc nói: “Thầy Quý, cảm ơn thầy nói e trọng tình nghĩa, nhưng bây h e cảm thấy 3 chữ này k nên để trên ng anh ta, coi như là vì ngu xuẩn và quá rảnh nên lo chuyện dư thừa, chúng tôi k muốn làm thánh nhân như thế, đó thật sự k fai là ng có thể làm đc, chúng tôi đi đây, mai liền rời đi!”
“Đóng cửa xe!” Mộ Nguyệt Sâm ở trc trầm giọng nói 1 câu.
Trong giọng nói, mang theo sự bất lực.
Bi ai nhất là, k ai hiểu đc sự tức giận của anh!
Đóng cửa là ý gì?
Hạ Băng Khuynh nhìn Quý Tu.
Quý Tu cười nhẹ với cô, đưa tay đóng cửa lại.
Giây sau, xe lập tức như tên rời khỏi.
Hạ Băng Khuynh bị dọa 1 phen.
Thì ra đây là ý anh.
Nam nhân này cách thức biểu thị sự thỏa hiệp cũng thật là
Trên đường, trong xe im tĩnh đến nỗi như k có ng ngồi.
Mưa rơi ngoài tạt lên cửa sổ, khiến cho cửa sổ bị che mờ đi, không khí ướt át như thông qua thủy tinh truyền vào trong.
Xe cứ chạy, càng chạy càng vắng.
Hạ Băng Khuynh nhịn k muốn hỏi, vì k muốn nói chuyện với anh, nhưng xe cứ thế k có ý định dừng lại, cô cuối cùng nhịn k đc hỏi,:”Mộ Nguyệt Sâm, anh rốt cuộc chạy đến đâu?”
“Đến r biết!” Anh lạnh nhạt đâp 1 câu.
“Chỗ này chỉ có 3 chúng ta, a có gì k thể nói chứ.”
“Rất nhanh sẽ đến, nhịn chút.”
Hạ Băng Khuynh muốn nói tiếp, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, nói nhiều cũng phí lời.
Xe vào 1 biệt viện, ban đêm ở đây rất yên tĩnh.
Xe Mộ Nguyệt Sâm dừng trc biệt thự nào đó.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương