“Thầy Quý---”
Hạ Băng Khuynh k nghĩ tới a k đồng ý.
Cô tưởng nhiều nhất thầy chỉ k đồng ý nhưng k ngăn cản, những lời mang tính can dự này anh rất ít nói.
“K cần có gánh nặng, trong lòng nghĩ s nói v!” Quý Tu thấy cô vì lời của mình mà căng thẳng, lại an ủi cô.
“Em---” Hạ Băng Khuynh cắn răng, k đáp đc.
Đây là lựa chọn quá khó r.
1 ng là thầy cô kính trọng, 1 bên là chuyện cô làm 1 nửa, vẫn chưa hoàn thành.
Quý Tu thở dài nhẹ đến k thấy.
Cô sẽ thế nào, thật ra trong lòng anh cũng đoán đc, hỏi, chỉ để chắc chắn lại suy nghĩ của mình.
“Làm đi!” Anh nói.
“A?” Hạ Băng Khuynh đang khổ não chọn thế nào, liền nghe anh nói 2 chữ này, có chút ngây ng.
“Tối nay tôi đi với e, tôi cũng đến giúp!” Thần sắc Quý Tu bình thản mà nghiêm túc.
Hạ Băng Khuynh vẫn có chút ngây ng.
Thay đổi cũng quá nhanh r!
Cô trả lời nhỏ 1 câu: “Uh, đc, thầy thông minh v, có thầy nhất định như hổ thêm cánh.”
“Đc r, đừng nịnh nữa, đừng dùng kính ngữ* với tôi, nghe k quen.” Quý Tu cười nhạt với cô.
*bên trung thì chỉ có wo/ni nghĩa là I/You trong tiếng anh, nhưng cũng có “Nin” là kính ngữ dành cho ng lớn hơn mình or ng mình kính trọng, ở trên có dùng “nin” nhưng mình vẫn dịch là thầy theod đúng xưng hô vn, nếu dịch ngài thì kì quá.
Hạ Băng Khuynh có chút khó xử cào tóc, lưỡi nhỏ lè ra.
Mấy năm nay tuy cô trưởng thành hơn nhiều, nhưng đối mặt với Quý Tu, cô vẫn là cô gái lúc đó.
“Tin tức tôi coi r, sáng này có nói chuyện với bác sĩ Mộ, trưa tôi lại đến cảnh cục 1 chuyến, trc mắt k điều tra đc gì mới, nhưng họ vẫn cảm thấy hiềm nghi của tam thiếu lớn nhất.” Quý Tu ngồi 1 bên, bình thản trần thuật.
Hạ Băng Khuynh kinh ngạc: “Thì ra thầy đã, e còn tưởng”
“Tưởng gì?” Quý Tu cười nhìn cô:”Tưởng tôi sẽ lạnh lùng đứng ngoài nhìn?”
“Đúng v!” Hạ Băng Khuynh gật đầu, cười r.
Vì vấn đề của cô, cô thấy đc Quý Tu đối với Mộ Nguyệt Sâm như có chướng ngại, cho nên lần này cô thật sự cảm thấy a sẽ k giúp.
Là cô đánh giá sự rộng lượng của Quý Tu, anh vĩnh viễn thông tình đạt lý như v.
“Hnay e ở Mộ thị cả ngày, thật sự k thu đc gì?” Quý Tu biết cô giỏi quan sát.
Hạ Băng Khuynh ngồi xuống, biểu cảm suy nghĩ: “Cũng k thể nói k thu đc gì, chỉ là”
Lời chỉ nói 1 nửa, biểu cảm cô lại rối loạn.
“Chỉ là gì?”
“Em---, k biết nên hình dung thế nào, tất cả chỉ là trực giác, nhưng sau đó lại chứng minh trực giác là sai. Ngoài ra, có 1 chuyện e muốn nhắc nhở Mộ Nguyệt Sâm, nhưng e lại cảm thấy nói r thì k tốt lắm.”
“Tại s k tốt?”
“Vì ng đó là ng anh cực kỳ tin, e sợ nói bậy, ngược lại kết quả k như mong muốn, quan trọng nhất là, nếu ng đó thật sự đáng ngờ,kết quả sẽ càng tệ hơn.”
Quý Tu nhẹ nhíu mày, suy nghĩ:”E chỉ thư kí đứng đầu của tam thiếu Trác Tùy Hàng?”
“Uhnm” Hạ Băng Khuynh nghiêm túc gật đầu, nói với anh:”Cảnh sát nghi ngờ rất có lí, mang thi thể lên lầu, lại k xuất hiện trong camera, điều đó là k thể. Đó là 1 ng mang 1 thi thể, k thể nào vào cty mà camera k quay đc, lỗ hỏng duy nhất là thang máy chuyên dụng của Mộ Nguyệt Sâm. Mộ Nguyệt Sâm ng này e hiểu, anh cực kỳ độc tôn, anh có đường riêng thang máy riêng của mình, đường này đều k có camera, là đường vận chuyển thi thể tốt nhất của hung thủ. Hnay e mới biết, mật khẩu thang máy ngoài anh ra, chỉ có Trác Tùy Hàng biết. Đồng thời e nhớ ra, mật khẩu căn hộ, cũng chỉ Trác Tùy Hàng biết, cho nên bây h e nghĩ, nếu Trác Tùy Hàng có thể k là hung thủ, nhưng nếu anh bắt tay với hung thủ, máy tính là vật chết, nó chỉ làm theo lệnh, nhưng con ng là vật sống, hung thủ k có mật khẩu có thể đi tìm kiếm, Trác Tùy Hàng là lựa chọn duy nhất.”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương