Hạ Băng Khuynh nghẹn.
Dựa bàn do dự rối loạn 1 lúc, sau đó vẫn thua lòng hiếu kỳ đáng chết.
Cô vỗ nhẹ bàn, nói:”Tôi đi!”
K quan tâm nữa.
Tuy tên này luôn trêu ghẹo, thiếu đánh, nhưng ai bảo cô hiếu kỳ, dù cho anh gạt cô, nhưng nói k chừng a thật sự phát hiện gì đó, cô bây h rất rối, k suy luận đc gì, đang cần đc gợi ý.
Mộ Nguyệt Sâm miệng khẽ cong, mang chút ý cười: “Lựa chọn của e rất đúng đắn!”
“Nếu để tôi biết a lừa tôi, Mộ Nguyệt Sâm anh chết chắc!” Hạ Băng Khuynh nói lời ác với anh.
Mộ Nguyệt Sâm ngồi thẳng, cơ thể hướng về phía cô, cho đến khi ở bên má cô, mang theo mùi u lan vào không khí cô, ánh mắt mang sự mê ly ái muội: “Em tính khiến tôi chết thế nào?”
Tim Hạ Băng Khuynh ngừng đập 1 nhịp.
Cơ thể cứng nhắc!
“Hi vọng tôi làm chết anh v s?” Hô hấp ngưng lại, cô k muốn cảm nhận không khí trêu người này, đứng lên khỏi bàn, kéo xa khoảng cách của 2 ng.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm di chuyển theo cô,:”Là rất kì vọng, nghe thôi máu huyết đã dâng trào.”
“” Hạ Băng Khuynh cảm thấy cạn lời, “Mộ Nguyệt Sâm, a tâm lý biến thái bao lâu r?”
“Hạ Băng Khuynh, đừng lạc đề!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm thâm sâu như cũ, có loại ma lực nhìn thấu ng khác.
“Tôi lạc dề gì?” Hạ Băng Khuynh k hiểu.
“Đối với chuyện của tôi và e, e hiển nhiên sợ đứng quá gần tôi, sợ nhìn thẳng tôi trong khoảng cách gần, sợ k cẩn thận nhớ lại quá khứ!” A k nhanh k chậm nói, biểu cảm rất tự tin.
“Haha” Hạ Băng Khuynh đứng ở đó, cười mỉa quay đầu, liếm môi: “Thật sự chịu k nổi, s có ng tự đại như anh, bệnh này thật sự hết chữa r!”
Mộ Nguyệt Sâm lại k đen mặt với cô, ngược lại rất từ tốn: “Phủ định vô dụng, có bản lĩnh đưa chứng cứ thực ra.”
“Đùa, tại s tôi fai chứng minh chuyện vô vị này?”
“K chứng minh là chột dạ!”
“Tôi có gì chột dạ chứ?”
“Vì em còn quan tâm tôi, thích tôi!”
“Tuyệt đối k!”
Hạ Băng Khuynh nói rất khẳng định.
Mộ Nguyệt Sâm vỗ đùi mình:”Qa đây, ngồi trên đùi tôi 10ph, nếu trong lòng k có gì, chứng minh lời e nói là thật, ngược lại, dù trốn chạy hay phủ định, đều là biểu hiện của chột dạ.”
“” Đây là cách nhảm nhí gì, hoàn toàn là vì muốn chiếm tiện nghi của cô.
“Xem ra e k dám chứng minh?” Mộ Nguyệt Sâm dùng cách khích tướng.
“Tôi k điên cùng anh, phiền anh muốn chiếm tiện nghi phụ nữ, thì tìm lí do hợp lý hơn, đc k?”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm lộ ra thần sắc khó xử: “Nếu e k muốn qa cũng k phủ nhận, v đc r, chỉ có thể tôi qa.”
Anh đứng dậy, bước lớn qa, đứng trc mặt cô.
Cơ thể to lớn bao trùm lấy hình bóng thon gầy của cô.
Từng bước áp gần: “Coi như tôi câu dẫn e đi, cảm nhận thử, bản thân có fai thật sự k còn cảm giác k!”
Ngay lúc anh đến gần, tim Hạ Băng Khuynh đập đến k khống chế đc.
Rất nhanh, nhịp tim tăng tốc.
Cô cảm thấy sắp k khống chế đc tim mình r.
Quay đầu, đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng về chỗ ngồi của mình, tức giận nói: “Tôi k rảnh chơi trò tình cảm với anh, tôi cũng k đến để nói chuyện tình cảm với anh, tôi đến để giúp a bắt hung thủ. Mộ Nguyệt Sâm, phiền anh nhìn cho rõ, nên đặt lực chú ý lên vụ án, đừng nghĩ đến chuyện k thể nào đó nữa.”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương