Hạ Vân Khuynh trầm trầm: “Nghe Đóa Đóa gọi dì chưa?”
“UHm” Hạ Băng Khuynh cười tươi.
Nụ cười của bé, có thể tan chảy tất cả sự buồn phiền.
“K lẽ k muốn ở lại với nó thêm, cũng ở lại với c?” Ngữ khí Hạ Vân Khuynh đầy oán hận: “Nhẫn tâm như v”
Hạ Băng Khuynh chua xót, có chút khó chịu.
Cô trầm trầm, hít sâu, cố gắng khiến nhẹ khí của mình thản nhiên tí: “Đừng như v mà, rất nhanh sẽ về với chị. Chị xem, bây h có fai e rất lợi hại k? C fai yêu ngạo vì e mới đúng!”
“Kiêu ngạo cái đầu quỷ!” Hạ Vân Khuynh bây h vẫn có chút chịu k đc sự thật e gái làm pháp y, cứ thấy 1 cô gái làm nghề này, rất nguy hiểm.
Hạ Băng Khuynh cười: “Đừng quỷ này quỷ kia nữa, e theo chủ nghĩa duy vật, k tin quỷ thần.”
“Đừng lạc đề” Hạ Vân Khuynh hừ lạnh: “Lần sau chừng nào về? Cần cho chị thời gian chính xác, nếu k k để e đi”
“Chị, chị đang giở trò vô lại”
“Cái gì vô lại?” Hạ Vân Khuynh vô lại tự hào: “E fai bảo đảm, Quý Tu mỗi tuần về, cũng về gặp Đóa Đóa, thăm chị nữa.”
Thuận tiện có thể thăm Nguyệt Sâm.
Nhưng lời này, Hạ Vân Khuynh k nói ra miệng.
Nhưng tim cô vẫn luôn cảm thấy, e gái mình k nên như v.
Cô nên là ng hoạt bát đáng yêu, nó đáng để bất kỳ đàn ông nào trên thế giới đều yêu thương bảo vệ, cùng nó sống cả đời.
Cộng thêm 2 năm trc bản thân từng phạm sai lầm, hại Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm chia tay, sai lầm đó, khiến Hạ Vân Khuynh khắc cốt ghi tâm.
Cũng chính lần đó, khiến cô hiểu đc tình cảm của Hạ Băng Khuynh đối với Mộ Nguyệt Sâm, k đơn thuần là thích.
Mà là yêu đến tận sâu trong linh hồn.
Giữa họ, k nên chỉ như v.
“Chị”
“Lần này e về” Hạ Vân Khuynh ngắt lại: “Chúng ta vẫn chưa nói chuyện đc gì, thời gian ở bên, đều rất nhiều ng. Có 1 chuyện, luôn k kịp nói với e”
“Chuyện gì?”
“Hồ ly tinh Ôn gia đó, thật sự k cùng Mộ Nguyệt Sâm đính hôn, hình ảnh trên báo là ghép, sau khi e đi k lâu, nữ nhân chết tiệt đó cũng mất tích r”
Mất tích
Hạ Băng Khuynh hô hấp ngưng trọng.
Dù cách 2 năm, cô vẫn như cũ nhớ kĩ bức ảnh trên báo lúc đó.
Ôn Tử Tích cười rất hạnh phúc, rất khoe khoang.
Mà Mộ Nguyệt Sâm
Thì ra đó là ghép
2 năm nay, cô luôn phong tỏa mọi thông tin của Mộ Nguyệt Sâm, hèn gì lần này về, k thấy Ôn Tử Tích.
“Băng Khuynh? Đang nghe chị nói k?” Hạ Vân Khuynh k vui: “S k trả lời chị?”
Hạ Băng Khuynh hồi thần, thu tâm trạng của mình lại: “V thì s?”
Hình là ghép, v thì s?
Ôn Tử Tích mất tích r, nói lền điều gì chứ?
Chỉ là quá trình đã từng tổn hại bản thân mà thôi.
“V thì s?”Hạ Vân Khuynh bị lời cô làm nghẹn: “Ý chị là, có thể con trong bụng tiện nhân đó là giả! Lừa e đó!”
Miệng cô cứ mở miệng là tiện nhân, giọng tức giận, còn tức giận hơn cả Hạ Băng Khuynh.
Hạ Băng Khuynh nghe có chút cạn lời: “Chị”
Thật k muốn nói nữa.
Cũng k muốn nói bất kỳ chủ đề lq đến Ôn Tử Tích.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
69 chương
59 chương
33 chương
556 chương
59 chương