Hơi thở ấm nóng kéo dài tầng tầng phả lên mặt cô. Cơ thể Hạ Băng Khuynh lập tức nổi da gà. Anh anh muốn làm gì? Môi mỏng đến gần, cô mẫn cảm cảm nhận được hơi thở nóng thổi đến, làn da bắt đầu nổi da gà, cơ thể liều mạng rụt lại, nhưng cô quên là, phía dưới là giường, căn bản không nơi trốn. Giọng trầm thấp nhẹ nhàng như violin, trong đêm tối yên tĩnh ái muội nỉ non bên tai cô: “Đêm lạnh, vật nhỏ mềm mại này vừa hay giúp tôi ấm lại, cô muốn tôi ôm cô, hay là cô ôm tôi?” Hạ Băng Khuynh nín thở, tay nắm chặt chăn. Mặt đỏ lên như hoa đào trên má. Tim đập rất nhanh, rất nóng, trong trạng thái kịch liệt này, dường như mang đến cho người khác cảm giác khó nơi, như là hưng phấn cũng như kì vọng loại ấm áp này, anh để trần, nói đến cô mặt đỏ tim đập nhanh, nhưng cô lại không ghét. Sao cô trở nên không biết xấu hổ như vậy! Răng cắn miệng nhỏ, để lại dấu vết, nhìn vậy dụ hoặc người khác. Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm rơi trên môi cô, mê ly sâu thẳm. Tình khó khống chế, ánh mắt anh sáng như sao, nhẹ nhàng áp lên môi cô, nhưng không gấp cường thế đoạt lấy, lần này, hành động của anh cẩn thận, như đối đãi với bảo bối anh trân trọng, sợ nó vỡ mất. Cô tốt đẹp như vậy. Anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cạy mở răng cô. Hạ Băng Khuynh không dám động không dám thở, tùy anh hôn. Không ghét anh đối đãi như vậy. Lòng Mộ Nguyệt Sâm có 1 trận vui thích, đây là lần đầu cô không phản kháng anh tiếp xúc. Anh hôn rất nhiệt tình, 2 tay cũng trở nên không an phận. Không khí, trở nên nồng đậm. Cơ thể cường tráng áp lên cơ thể yêu kiểu của cô. Hô hấp của anh ngày càng nặng nề. Ngón tay chạm vào khiến Hạ Băng Khuynh như bị giật điện, mạnh mẽ mở to mắt, cũng không biết sức lực từ đâu ra, đẩy người đàn ông đang áp chế cô ra, y phục không ngay ngắn bò xuống giường, chạy khỏi phòng. “Nha đầu---” Mộ Nguyệt Sâm thử kêu cô lại. Nhưng càng nghe giọng chạy càng nhanh. Từ giường ngồi dậy, anh dựa đầu giường, thất vọng thở dài, nha đầu nhỏ bị anh dọa hư rồi. Ban công. Gió mát thổi qua, cơ thể toàn hơi nóng của Hạ Băng Khuynh tan 1 nửa. Nhưng trên môi, cơ thể, thậm chí nơi tư mật, đều là dấu tích của anh, như vô só đôi tay chạm vào cô, đến hô hấp nặng nề của anh cô cũng nghe rất rõ ràng. Trời ơi, chút nữa là với anh Mềm mại ngồi trên xích đu, cô không ngờ mình lại không tự trọng như vậy. Đối với Mộ Nguyệt Sâm mà nói, cô dễ dãi như vậy, cô nghĩ, dù cho đêm nay có làm rồi, đối với anh mà nói cũng chỉ là 1 lần tiêu sái mà thôi. Rụt chân lên, lòng khó chịu. Gió đêm bên xích đu thổi qua thổi lại, im lặng từ nơi cao thổi xuống nơi thấp, cơ thể chỉ còn cảm giác lạnh, trong lòng ẩn hiện cảm giác chua xót, có chút buồn, khó chịu đến nỗi như đám mây đen che kín lồng ngực cô, không thể tan đi. Sau lưng, Mộ Nguyệt Sâm mặc quần dài áo sơ mi, nhìn thấy cô gái ngồi co rúc trên xích đu, tim, thắt lại từng cơn, mang theo sự đau lòng. Anh, thật sự không nên gấp gáp vậy. Về phòng lấy 1 cái thảm, anh đến bên xích đu, ôm cả người cô lên: “Mới cảm xong, đừng gấp lạnh bệnh bản thân!” - -------- ----------