Máu lập tức xông lên não, ngưng ở 1 chỗ Khủng bố. Hoảng loạn. Cơ thể càng cứng nhắc. Tim trong thời gian ngắn nhảy lên cổ họng, cô hoàn toàn không biết nên xử lý tình cảnh trước mắt như thế nào. Làm sao đây! Làm sao đây Não trống rỗng, muốn tìm cách thoát thân, nhưng càng gấp càng ngu, dù cho lấy não làm máy bay mở bay lên, cũng không khác lắm. “Hạ Băng Khuynh---” Mộ Nguyệt Sâm gọi cô lần thứ 2. Ngữ khí kéo dài, khẽ hạ thấp giọng nghiêm túc của mình thể hiện anh đang không vui. Hạ Băng Khuynh đứng yên như khúc gỗ vậy. Lần đầu không đáp anh, lần 2 càng không có gan đáp. Nhưng không đáp cũng không cách giải quyết, không đáp cũng không thể phủ nhận cô nhìn anh khỏa thân. Nhắm mắt lại, cảnh chảy máu mũi ban nãy lại hiện ra trong đầu cô. Tim chột dạ, càng không có dũng khí. Mộ Nguyệt Sâm mất kiên nhẫn, đi ra phòng tắm, thuận tay lấy khăn trên kệ quấn lên eo. Nghe thấy tiếng đi đến, thần kinh Hạ Băng Khuynh căng cứng. Xong rồi! Mồ hôi lạnh rơi trên trán cô. Anh đến trước mặt cô, nhíu mày nhìn cô. Cũng không biết có phải bị dọa ngu rồi không,Hạ Băng Khuynh cảm thấy mình không biết cách thở nữa, mở mắt to tròn, không chớp. Mộ Nguyệt Sâm đến gần thêm chút, nghi ngờ không hiểu vỗ mặt cô: “Hạ Băng Khuynh, cô đang mộng du sao?” Mộng du! Tim Hạ Băng Khuynh sáng lên, cô có thể giả mộng du, có thể giả không nhìn thấy, không nghe thấy gì. Như là tìm được đường thoát. Chuyện sau đó cần làm, là giả bộ! Giả đến cùng! Quyết định xong, cô cố ý làm cho bản thân nhìn như thất thần hơn. Di chuyển nhỏ cực kỳ, nhưng không thoát khỏi mắt tinh tế của Mộ Nguyệt Sâm. Môi không chút vết tích nhẹ nhếch, thông minh như anh, rất nhanh hiểu được kịch nhỏ của cô, giả bộ tin làm bộ dạng hiển nhiên: “Ờ, xem ra thật sự mộng du rồi!” Hạ Băng Khuynh rất cố gắng duy trì trạng thái ngây dại. Mộ Nguyệt Sâm lại rất hứng thú diễn cùng cô, anh thật muốn biết nha đầu này có thể chơi ra trò gì. Đại khái qua 5 phút, Hạ Băng Khuynh cứng nhắc xoay người tại chỗ, đi về giường. Mộ Nguyệt Sâm bước chân an nhàn đi theo qua đó. Hạ Băng Khuynh như người máy vậy, máy móc mở chăn ra, ngồi lên giường, ngây người ngồi đó mấy giây, sau đó nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt, nhưyên tĩnh ngủ đi. Mộ Nguyệt Sâm như vô lực nhíu mày, khuôn mặt toàn là nhịn cười, cô hành động dễ thương như vậy, khiến cô không nhịn được muốn chơi đùa. Anh mở chăn ra, từ tốn nằm nghiêng bên cô. Bàn tay lớn cong lại tư thế ôm lấy cô vào lòng. Chăn mỏng màu bạch kim bị tay cường tráng để trên eo cô của anh, ở gần như vậy, hô hấp của cô toàn là hơi thở của anh, hơi thở tươi mới như ánh mặt trời. Trong tưởng tượng của cô, hơi thở nam nhân nên có, loại hơi thở tôn quý xuất phát từ làn da của anh, từ cốt cách của anh, nhắm mắt cảm nhận hơi thở của anh, cô không thể không liên tưởng đến sức mạnh cường đại, đẹp trai vô song của anh. Lúc này, sự tồn tại của anh vây lấy toàn cơ thể cô, hoocmon nam tính của anh vây lấy cô. Toàn thân ẩn hiện nóng lên. Mộ Nguyệt Sâm dùng khuỷu xếp sau đầu, tay thuận theo chạm vào khuôn mặt nhỏ nõn nà của cô, “Trong mơ cũng biết về giường của tôi, xem ra cô rất thích giường của tôi.” - -------- ----------