Mộ Nguyệt Sâm ném cho anh ánh mắt sắc lạnh: “Nhìn tôi giống k s lắm s?” “Ngài---” Trác Tùy Hàng nhìn trên xuống dưới 1 lượt, đến quần bị che cũng k tha: “Ngài, chỗ đó đc k?” “” Mắt Mộ Nguyệt Sâm đầy khí đen. “Xin lỗi, tôi dùng từ k đúng.” Trác Tùy Hàng mỉm cười xin lỗi. “Gọi điện, kêu cấp cứu.” Mộ Nguyệt Sâm miệng lạnh lùng nhả vài chữ. “Vâng!” Trác Tùy Hàng lập tức gọi xe đến. Hạ Băng Khuynh muốn bò dậy từ ng Mộ Nguyệt Sâm, chân trái vừa động, đau thấu tim. Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu, mặt k biểu cảm nói: “Đừng động nữa, nhất định gãy xuống, đợi bó bột đi.” “Miệng quạ!” Hạ Băng Khuynh k tin lại động, quả nhiên rất đau. Mưa cũng nhỏ r. Trác Tùy Hàng gọi xong đth: “Xe rất nhanh sẽ đến! Hay tôi ôm tiểu thư Băng Khuynh vào xe trc?” “K cần!” Anh lạnh lùng nói 2 chữ. “Nhưng tay ngài---” Trác Tùy Hàng từ nãy đã nhận ra anh dùng sức của chân để chống đỡ cho bắp tay, dưới tình hình k thể động đậy của anh, đa phần là vì tay có vấn đề. “Nhiều lời!” “Đc thôi, nếu đau chết cũng muốn ôm, vậy anh---” “Im miệng cho tôi!” Mộ Nguyệt Sâm tiếp lời anh, ánh mắt lạnh lùng sắc bén chặn miệng anh lại. Trác Tùy Hàng chỉ có thể trầm mặc. Ài, nếu đã quan tâm v, còn cứng miệng, mâu thuẫn như v mà sống, quá mệt r. Xe cứu thương 1 tí là tới. Mộ Nguyệt Sâm nhìn xe đang đến, nhìn Hạ Băng Khuynh nói: “Nhìn kĩ khăn tắm trên ng, đừng làm mất mặt tôi!” “Anh đừng bôi than lên mặt, mất mặt cũng là tôi, s lại mất mặt tam thiếu gia Mộ gia anh chứ.” Hạ Băng Khuynh nói thì nói v, nhưng vẫn kéo cổ áo lại. Trong bệnh viện. Sau kiểm tra, chân Hạ Băng Khuynh gãy xương, mà Mộ Nguyệt Sâm ngược lại bị gãy 2 tay. Ng nhà Mộ gia nhận tin gấp gáp chạy đến. Chuyện quá ly kì, s tự nhin 2 ng đều bị thương, cùng bị đưa đến bệnh viện, còn đều bị gãy xương. Dễ thấy, 2 ng luôn ở chung. Phòng bệnh, Mộ gia phân làm 2 để “tra khảo” Hạ Băng Khuynh và Mộ Nguyệt Sâm, 1 là muốn hiểu nguyên nhân trong đó. Nhưng Mộ Nguyệt Sâm k nói, Hạ Băng Khuynh cũng k mở miệng. Lòng họ đều hiểu, nói 1 chi tiết, tất là lộ cả quá trình, vd tại s bị Mộ Nguyệt Sâm ném trc nhà nghỉ, k lẽ nói cô kéo dây nịch của anh? Quá trình tối nay họ cảm thấy quá hoang đường nên vẫn k nói thì tốt hơn. Họ k nói, Trác Tùy Hàng tự nhiên k lộ nửa lời. Điều này làm ng nhà Mộ gia đều tò mò. Tâm trạng của Mộ Nguyệt Bạch k tốt lắm. Ng cuối cùng đến là Mộ Cẩm Đình bọn họ. Tiêu Nhân vào thấy Hạ Băng Khuynh bị bó bột, treo chân nằm trên giường, liền qua: “Xảy ra chuyện gì? Chân s đứt r?” “K s đứt, là gãy xương!” Hạ Băng Khuynh chỉnh lại cô. Tiêu Nhân nhìn Mộ Nguyệt Sâm nằm bên: “Vậy tay anh ta sao cũng đứt r!” “Tôi chỉnh lại lần nữa, k fai đứt, mà là gãy xương!” Sắc mặt cao lạnh của Mộ Nguyệt Sâm đáp, trên thực tế, anh cảm thấy đáp trả câu hỏi này, vốn là ngu xuẩn. “Cho nên, 2 ng k fai là” Tiêu Nhân nhìn giữa 2 ng: “Tính hi sinh vì tình chứ!” - -------- ----------