Hành động biên độ lớn v chấn động đến Hạ Băng Khuynh k phản ứng kịp, ngồi ở vị trí, tim đập rất nhanh.
Cô k ngờ tự nhiên anh làm hành động như v.
Ghế lái bên cạnh mở ra, Mộ Nguyệt Sâm ngồi vào.
Xe khởi động, đi ra ngoài.
Cửa lớn biệt thự, Mộ Nguyệt Bạch cùng Mộ Cẩm Đình còn có Hạ Vân Khuynh cằm dù gấp gáp đi ra, thấy bóng xe Mộ Nguyệt Sâm xa xa, đều bất giác chậm bước chân lại.
“Tên nhóc hành động cũng nhanh đó, xem ra k cần chúng ta r.” Mộ Cẩm Đình rất vui vẻ cười.
Hạ Vân Khuynh thả lơi sự căng thẳng trong lòng, lại nói: “Vẫn coi đã, k nhất định như anh nghĩ.”
Mộ Nguyệt Bạch nhíu mày, sắc mặt như cũ mang nụ cười nhạt: “Anh cả, chị dâu, 2 ng đi thì em về phòng làm việc đây.”
Nói xong, anh cầm dù, đi về hướng khác.
Hạ Vân Khuynh nhìn hướng Mộ Nguyệt Bạch rời đi 1 cái, nội tâm nghi ngờ: “Nó k lẽ k lo Băng Khuynh và Nguyệt Sâm tái hợp?”
Mộ Cẩm Đình sắc mặt trầm trọng: “Nó k lo đâu, vì nó biết, nếu Mộ Nguyệt Sâm là người dễ dàng nói ra suy nghĩ nội tâm, tất cả những chuyện đó đều sẽ k xảy ra, mà điểm này, Nguyệt Bạch hiểu nhất.”
Hạ Vân Khuynh âm thầm hít 1 hơi: “Nguyệt Bạch này thật quá đáng sợ.”
Cô k thể nghĩ đến, ng ôn như như v, có thể k tiếng động coi ng khác là con cờ nắm bắt trong tay mà chơi đùa, mấy ngày trc cô mới biết, mấy ngày trc cô phản ứng như v khi nhận điện thoại Băng Khuynh, là vì bị Nguyệt Bạch nói mấy câu, mà cô vốn giảo hoạt, tự nhiên cũng nghĩ thấu.
Cô tự nhận mình k ngốc, Băng Khuynh nhà cô cũng thông minh lanh lợi, cô cùng Nguyệt Sâm, càng là ng thông minh tinh tế hơn, so với cậu ta, thông minh bình thường cũng đều là đồ ngốc, cậu ta như nhìn thấu suy nghĩ của mỗi ng, tâm cơ này, thật khiến ng khác lạnh lẽo.
“Đừng sợ, nó chỉ ác ý với Nguyệt Sâm, đối với chị dâu như em, nhiều nhất là lợi dụng, nhưng nó rất thông mình, biết sau khi lợi dụng em, sau này em sẽ k tin nó nữa, cho nên k đến tìm em nữa.” Mộ Cẩm Đình ôm vai vợ: “Đc r, chúng ta ra ngoài xem, em nói cũng đúng, nói k chừng tiểu thư đó k fai giúp Băng Khuynh, đi xem thử vẫn hay hơn.”
“Uhm!” Hạ Vân Khuynh gật đầu, đi vài bước, lại nói: “Cẩm Đình, tại s k nói chuyện này cho Nguyệt Sâm?”
Mộ Cẩm Đình thở dài: “K fai k nói, mà k có tác dụng, em tưởng Nguyệt Sâm chỉ vì anh và em cãi lộn, k cớ mà tin s? Em sai r, Nguyệt Bạch sớm đã vô hình khiến Nguyệt Sâm nghi ngờ, chúng ta cãi nhau, chẳng qua chỉ là bước cuối của Nguyệt Bạch, nghi ngờ luôn có trong lòng Nguyệt Sâm, như v, nếu chúng ta nói cho nó biết, chuyện k fai v, cũng sẽ bị nó lí giải là giảo biện cho Băng Khuynh, Nguyệt Sâm, là người cực đoan tự phụ.”
“Dạ đc!” Hạ Vân Khuynh tâm trạng thất vọng gật đầu.
Mưa ngồi cửa ngày càng lớn, 2 cây lau mưa k ngừng chuyển động.
Ngồi ở ví trị quen thuộc lại bắt đầu cảm thấy xa lạ, Hạ Băng Khuynh có cảm giác vật đổi sao dời, cảm giác đó khiến thần kinh cô đau lên từng cơn.
Trong xe im lặng như k ai lái.
K có máy sưởi, Hạ Băng Khuynh lạnh đến run rẩy, ướt 1 trận mưa, áo khoác cùng áo len bên trong đều bị mưa làm ướt, dán lên ng như là 1 tầng băng dán lên.
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
23 chương
30 chương
279 chương
28 chương
25 chương
254 chương