Mộ Nguyệt Sâm ở bên đó hạ ánh nhìn xuống, tốc độ nhai chậm lại.
Mộ Nguyệt Bạch thả nhẹ miệng về tô.
Ánh mắt mọi ng tập trung trên ng Mộ Cẩm Đình.
Thực ra hôm nay mọi ng đều ngồi trên bàn này ăn cơm, vì 1 nguyên nhân quan trọng nhất, là nghĩ Băng Khuynh sẽ quay lại, dù s trong thành phố này, ngoài chỗ này, cô k có chỗ nào đi.
“E ấy nói k muốn về nữa, sau này cũng sẽ k ở đây nữa, kêu con làm thủ tục ở trong trường cho em ấy, đến hành lý cũng k nguyện ý về lấy, kêu mai đem lên cho em ấy, nghe giọng tâm trạng cũng ổn định r, chỉ còn chút thất vọng, tùy nó v, dù s tuổi còn nhỏ, sức chịu đựng k đủ mạnh cũng là bình thường.” Mộ Cẩm Đình thất vọng nói.
“Vậy à---” Hạ Vân Khuynh thở dài: “Ở trg cũng tốt, để em ấy ở trường đi!”
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm k mấy thay đổi, chỉ là trong lòng đột nhiên trống rỗng, nỗi đau không thể khắc chế từ chỗ trống đó tràn ra ngoài.
Đáp án này trong dự liệu của anh, nhưng anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt.
Cô thật sẽ vĩnh viễn k về nữa r!
Thứ mất đi cũng vĩnh viễn k quay về nữa.
Vĩnh viễn
Thả đũa trong tay xuống, anh nhẹ mím môi, đứng dậy, mang theo áp lực cao lạnh rời phòng anh, những nơi anh đi qua đều như đóng băng, 1 mảng hoang tàn, sự lạnh băng để lại trong không khí lạnh đến nỗi khiến ng khác đau đến rỉ máu, làm cho người khác k thể chịu nổi.
“Quản gia, ông mở máy điều hòa cao lên tí, lạnh chết mất!” Mộ Lâm Nguyệt run rẩy, la 1 tiếng.
Miệng Mộ Nguyệt Bạch lộ ra nụ cười, sự hành hạ triền miên sắp chính thức bắt đầu r, càng đấu tranh chỉ thì càng đau đến lợi hại, chạy k thoát.
Tân Viên Thường thu ánh nhìn lại, nói với m.n 1 câu: “Đừng ngây ng nữa, ăn cơm thôi!”
Đêm khuya.
Sau nhà Mộ gia.
Lá khô rơi đầy mặt hồ, nửa đêm như muốn bắt đầu đóng băng, dưới ánh đèn màu hoàng hôn, ghế gỗ màu nâu, đầu thuốc đầy đất.
Hoàng hôn bị bóng đen bao trùm, sương khói quấn quanh, khói thuốc lan tràn trong không trung, biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau, rất lâu k tan biến, đó đều là những khuôn mặt, những khuôn mặt hoạt bát xinh đẹp.
Vai nặng thêm 1 chút, 1 cái khăn đắp lên vai anh.
Giọng quản gia thở dài truyền đến: “Tam thiếu, về ngủ thôi, trời lạnh đất lạnh, đừng ngồi ở đây nữa!”
“Ông k fai nói, đến xế chiều sẽ về s, ông nói khẳng định như v, tại s k về?” Giọng thất vọng rõ ràng truyền vào không trung.
“Thiếu gia à---”
“Đừng phiền tôi, hút hết điếu này, tôi liền về, dù s cũng là điếu cuối r!”
“Ài---”
Chỉ có thể đắp khăn của quản gia rời đi.
Trời vẫn lạnh, lửa đỏ vẫn đốt trên ngón tay, nhưng vẫn k làm ấm đc tim anh, đối với sai oán hận đột nhiên trở nên k quan trọng nữa, anh chỉ muốn cô có thể về, có thể ngủ cùng anh trong đêm lạnh giá này.
Lại 1 buổi sáng, Hạ Băng Khuynh bị ồn tỉnh.
Ngồi dậy, 4 cô gái trong phòng đi qua đi lại, trang điểm, thay đồ, chuẩn bị rời phòng, đây mới là cuộc sống nên có ở đại học, bận rộn 1 cách đơn giản mà chân thật.
1 buổi sáng rất đặc biệt mới mẻ.
Mà cô đã ở trong giấc mơ hoa lệ quá lâu, ngược lại k thích ứng đc.
Thức dậy, Tiêu Nhân vẫn đang ngủ nướng.
Hạ Băng Khuynh vào trong đánh răng rửa mặt, lúc ra ngoài, Tiêu Nhân cũng dậy r, đang mặc đồ.
2 ng ở canteen ăn sáng, tự nhiên k ngon bằng đầu bếp nhà Mộ gia, nhưng dù s Hạ Băng Khuynh cũng k muốn ăn, ăn đại coi như đã ăn.
10h. Mộ Cẩm Đình đến trg, đến phòng hiệu trưởng 1 chuyến, sau đó mới tìm Hạ Băng Khuynh, ở bên ngoài đợi cô hết tiết.
“Anh rể đến r!” Hạ Băng Khuynh chạy ra lớp học.
Mộ Cẩm Đình đưa cặp cho cô: “Đều sắp xếp cho em hết r, hành lý đưa đến phòng r, đồ dụng hàng ngày cũng mua r.” Vừa nói, anh dừng 1 chút. lại nói: “Thật sự k muốn về nói chuyện với Nguyệt Sâm sao?”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
23 chương
30 chương
279 chương
28 chương
25 chương
254 chương