Vốn dĩ ăn lẩu rồi về nhà, kết quả thành đến bệnh viện, lúc nãy bác sĩ hỏi sao bị thương, cô thật sự muốn đào đất chui xuống. Tiêu Nhân ở bên bĩu môi: “Hạ Băng Khuynh cậu đừng ở đây giả ngoan, Quý Tu dựa vào cậu cả đường đi, là cả đường đi đó, hừ, phụ nữ không có nghĩa khí---” “Cậu chút nữa là mưu sát thầy, nhất định là sợ cậu rồi, còn dám tự sa vào lưới ma quỷ sao?” “Cái gì tớ là ma quỷ, người ta khó lòng khống chế tình cảm, thích 1 người, rất khó khống chế mà.” Tiêu Nhân cho bản thân 1 lí do, nhưng trong lòng cô cũng rất áy náy. Ai mà ngờ đc, lần xông lên đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Băng Khuynh thở dài: “Lần này cậu thật sự mất khống chế.” Mộ Nguyệt Sâm đứng ỏ sau: “Hai người tụi tiếp công kích đối phương, anh qua xem băng bó xong chưa.” Anh đi về hướng phòng bệnh. Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân nhìn nhau 1 cái, 2 người đều vô thức cười lên. “Bà điên!” Hạ Băng Khuynh đẩy đầu Tiêu Nhân 1 cái. Tiêu Nhân khoác cổ cô, đến gần tai cô lén nói: “Tớ nói cậu nghe, lúc nãy tớ ăn đc lưỡi của anh ấy, rất mềm rất thơm, môi cũng cực kỳ mềm, cảm thấy quá tuyệt!” Hạ Băng Khuynh nghe cũng cảm thấy xấu hổ: “Sắc nữ này, cậu còn miêu tả.” “Hừ, giả bộ gì, cậu cùng tam thiếu bây giờ tình nồng thắm, mỗi lần k biết là hôn mấy lần, sau đó hôn đến 2 người nóng lên, k nhìn đc, tam thiếu nhìn là biết dã thú cao lạnh, biểu cảm lạnh lùng, thật ra trong cốt cách, toàn là lửa.” Tiêu Nhân ôm cô, biểu cảm đầy phong tình. Mặt nhỏ Hạ Băng Khuynh k tự nhiên đỏ lên. “Mặt đỏ rồi, mặt đỏ rồi, quả nhiên như vậy.” Tiêu Nhân chọc vào mặt cô, rất ngưỡng mộ: “Tam thiếu thật là sói tuyệt sắc, muốn sức lực có sức lực, muốn tốc độ có tốc độ, còn đẹp trai như vậy, thuận tiện hỏi 1 câu, lúc trần truồng anh ấy đẹp hơn không?” Sói tuyệt sắc? Đây là so sánh quỷ quái kiểu gì! Hạ Băng Khuynh đẩy tay cô ra: “K biết, chưa coi qua.” “Nói với tớ đi mà, chúng ta là chị em tốt mà, anh ấy cơ bụng mấy múi?” “Không biết!” “Đường nhân ngư* gợi cảm k?” *k biết thuật ngữ tiếng việt là gì, đại khái là mấy anh 6-8 múi hay có đường chữ V ngay dưới ấy, nhìn như khúc thân người nối đuôi cá của nàng tiên cá nên được gọi là nhân ngư. “Đã nói k thấy, sao tớ biết đc!” “Phương diện đó thế nào?” Tiêu Nhân kéo cổ Hạ Băng Khuynh qua, nhếch mày với cô, trong mắt lộ ánh sáng háo sắc híp lại. “Phương diện nào?” Hạ Băng Khuynh ban đầu k hiểu, nhìn biểu cảm của Tiêu Nhân, liền hiểu, mặt nhỏ lập tức đỏ đến búng ra máu, đánh về phía Tiêu Nhân: “Cậu là dâm phụ. cậu quá háo sắc, k cứu nỗi nữa.” “Woa, mặt đỏ như vậy, xem ra tam thiếu thật sự rất hùng vĩ, cậu quá tình phúc *rồi!” Tiêu Nhân đặc biệt nhất mạnh 3 chữ cuối. * tình phúc và hạnh phúc, chữ “tình” và “hạnh” có âm gần giống trong tiếng trung, kiểu Tiêu Nhân đang trêu chọc là hạnh phúc vì tình. Hạ Băng Khuynh xấu hổ nhéo cô: “Cậu còn nói cậu---” Lúc 2 cô gái đang ồn ào, Mộ Nguyệt Sâm đưa Quý Tu bị băng bó ra. Bọn họ liền dừng ồn ào, đứng dậy đi qua. “Thầy Quý, đầu còn đau k?” Hạ Băng Khuynh quan tâm hỏi. “Em k cần gấp.” Quý Tu bình thản đáp, môi có chút trắng. Tiêu Nhân ở bên cúi thấp đầu, tay nắm chặt, thái độ nhận lỗi rất tốt: “Xin lỗi, là lỗi của em, lần sau không như vậy nữa, người ta là nhất thời xúc động, anh có thể tha thứ cho em k?” - -------- ----------