“Tôi ra giá gấp 3, bán cho tôi!”
Mộ Nguyệt Bạch quỳ xuống cười ôn hòa vô hại với chủ tiệm, như là người làm hư băng đô k phải là anh, vì anh ôn nhu như vậy, đẹp trai như vậy, nhìn thế nào cũng k giống hoàng tử ác ma.
Chủ tiệm nghe vậy, cũng k quan tâm đến lượm hạt, lập tức để card của Mộ Nguyệt Sâm xuống, chạy đến chỗ thanh toán.
Nhận tiền rồi, dễ đuổi 2 tên “bệnh thần kinh” này đi.
Mộ Nguyệt Sâm quay người rời tiệm phụ kiện.
1 lúc, Mộ Nguyệt Bạch cầm túi rời đi, anh k lên xe liền, mà đến trc thùng rác, sắc mặt bình thản bỏ túi trên tay vào.
Quay người, cho Mộ Nguyệt Sâm 1 nụ cười hoàn mỹ.
“Vốn là thứ tốt đẹp vậy, bây giờ thành rác rồi, thật đáng tiếc!” Lắc đầu, than thở.
“Có bản lĩnh động cô ấy 1 cái, tôi sẽ cho anh thịt nát xương tan” Mộ Nguyệt Sâm âm u trầm trọng nói, như là sư tử dũng mãnh chuẩn bị công kích, đầy sát khí.
Mộ Nguyệt Bạch đi đến bên anh, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của anh: “Tôi còn tưởng e mình là động vật máu lạnh, k ngờ cũng có ngày động lòng.”
“Cô ấy là của tôi!” Mộ Nguyệt Sâm bá đạo tuyên bố chủ quyền.
“Cũng k nhất định, thế giới này chuyện khó lường, nói k chừng biến thành của anh, đến lúc đó e sẽ đau lòng khó chịu không?”
“Tôi sẽ trực tiếp giết anh!”
“Rất tốt! Anh thích đáp án này, e khiến a ngày càng thích cô ấy, thật muốn nhìn thấy, em trai máu lạnh cao ngạo vì cô gái mà đau khổ.” Mộ Nguyệt Bạch mắt hưng phấn nói: “Thật thú vị!”
“Anh thật khiến người khác ghê tởm, nhanh đến bệnh viện, bệnh này, trễ nữa sẽ k chữa đc.”Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng độc miệng nói mấy câu, bước chân đến bên xe.
Ngồi lên xe, rời đi.
Trên con đường nhộn nhịp, Mộ Nguyệt Bạch đứng tại chỗ, nhìn điểm đỏ nhanh chóng biến mất khỏi mắt anh, nụ cười trên mặt và hứng thú trong mắt biển thành sự lãnh đạm.
Đứng 1 hồi, quay người đến thùng rác tìm cái túi đó.
Một nghệ thuật gì cấp thế giới đi lật thùng rác, quả là tin lạ.
Chiếc xe xám đen mở mui xe chạy nhanh trên con đường rộng rãi, cuối cùng dừng iwr bên 1 khu rừng.
Mộ Nguyệt Sâm hít 1 điếu thuốc.
K biết từ khi nào bắt đầu, quan hệ giữa họ tệ như vậy, chỉ nhớ lúc nhớ bọn họ khá tốt.
Thuốc sắp hết.
“Chít chít, chít chít chít chít ---”
Sáng sớm, Hạ Băng Khuynh bị tiếng chim kêu tỉnh.
Vươn vai, ngủ thật ngon.
Dậy, rửa ráy, thay đồ, như bình thường chuẩn bị đi học, lúc ra cửa cô nhớ lại chuyện lúc ăn cơm tối qua, lòng bất giác thầm nghĩ, bọn họ chắc k fai ở dưới đợi cô chứ.
Tối qua thoát đc 1 kiếp, hôm nay làm k tốt thì khó thoát.
Động động miệng, cô đeo cặp đi lại trong phòng.
Nên làm gì mới tốt đây?
“Ù ù ù ù”
Điện thoại trong cặp rung dọa đến Hạ Băng Khuynh hồn bay lên 9 tầng mây.
Lấy đth ra, còn chưa nhìn, liền có dự cảm k lành.
Bấm mở, quả nhiên, là đth của Mộ Nguyệt Sâm.
Nói k chừng anh Nguyệt Bạch cũng tính gọi.
Huhu
Khổ não động đậy môi, nhận đth: “Alo---”
Nói chuyện cực kỳ cẩn thận.
Bên kia, giọng lạnh lùng của Mộ Nguyệt Sâm: “Sao còn chưa qua đây, đừng nói với tôi e chưa dậy.”
- -------- ----------
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
23 chương
30 chương
279 chương
28 chương
25 chương
254 chương