Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu
Chương 46 : Đông chí
Đông chí là một tiết cực kì quan trọng trong năm, có chút nơi thậm chí có câu nói“đông chí to bằng tân niên”, thôn tu hành tuy không khoa trương như vậy, nhưng từng nhà vẫn chuẩn bị từ sáng sớm. Trước kia đông chí là phương bắc giáo tử phía nam bánh trôi, đỗ vĩ minh là người phía nam bình thường đều ăn bánh trôi. Thôn tu hành ăn là một loại bánh đỗ vĩ minh trước kia chưa thấy qua, cùng loại với bánh trôi, nhưng nhìn qua lại giống há cảo.
Đông chí năm ngoái, đỗ vĩ minh mới đến, cái gì cũng không hiểu, bánh cũng là trương đại thẩm tặng một mâm tới, làm theo các hương thân là được. Sáng sớm chuẩn bị bánh một ít đồ ăn, mỗi nhà đều đi tảo mộ. Đỗ vĩ minh đương nhiên cũng không ngoại lệ, sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị. hôm qua đã lên trấn trên mua sắm một phen, lần trước khoai tây và măng bán được không ít tiền, đông chí lần này đương nhiên là muốn chuẩn bị cho tốt một phen. Một con cá trắm đen, một chén thịt, còn có một vài món từ đậu, đây xem như đồ lễ tế tổ cơ bản. Đỗ vĩ minh mua khá nhiều thịt, chuẩn bị đem thịt đi muối, lần này còn có người bán ngỗng, đỗ vĩ minh liền mua hai con ngỗng, và một ít điểm tâm.
Có thể bởi vì đông chí, người tập hợp so với bình thường nhiều hơn, xe bò nhà đỗ vĩ minh có vài thôn dân đi nhờ xe. Lần này đi mua sắm chỉ có đỗ vĩ minh, vương võ và chu văn đi, liên đại và oa nhi đều ở lại trong nhà. Mọi người tuy thu hoạch không được tốt, nhưng ngày quan trọng mỗi nhà cũng đều chuẩn bị không ít.
Đỗ vĩ minh từ sáng sớm đã chuẩn bị làm bánh, trộn bột ngô xong thì bảo liên đại cán bột. Thịt băng kèm rau xanh làm thành nhân, cũng giống nhân hồn đồn. Làm thành một đống bánh lớn, cho vào trong nồi chưng chín là được. Chuẩn bị thêm thịt nướng, cá kho tàu, và đậu hủ, còn có thêm 1 bình rượu nhỏ, mọi người liền xuất phát đi tế tổ. Oa nhi hiện tại coi như là người của lý gia, đương nhiên sẽ đi theo đỗ vĩ minh tế tổ.
Mồ ở sau thôn, khi đỗ vĩ minh đến đã có không ít người bắt đầu tế tổ. Trước bia đá có cỏ dại, cần quét tước một phen rồi sắp rượu và thức ăn, dập đầu hoá vàng mã coi như xong.
Cơm trưa chính là bánh và đồ ăn buổi sáng làm hâm nóng lại, mọi người ăn rất cao hứng. Oa nhi đặc biệt thích hai con ngỗng, đỗ vĩ minh vốn định làm thịt muối, giờ lại luyến tiếc xuống tay, để đó dạy oa nhi chút thơ ca.
“nga nga nga, khúc hạng hướng thiên ca, bạch mao di động nước biếc, hồng chưởng bát thanh ba.” Có so sánh thực tiễn, oa nhi học cũng hứng thú mười phần, chỉ chốc lát đã biết đọc, chỉ hơi không hiểu ý, đỗ vĩ minh liền nhất nhất giải thích cho hắn.
“ca ca, về sau để ta phụ trách nuôi hai con ngỗng được không?”
Đỗ vĩ minh sửng sốt, không nghĩ tới điểm ấy.
“oa nhi sao lại muốn nuôi ngỗng?”
“ta đã thấy bò, gà, vịt, ngỗng là lần đầu tiên thấy. Oa nhi muốn đem ngỗng này nuôi lớn, được không?”
Đỗ vĩ minh nghe thế thì có chút đau đầu, hiện tại trời lạnh, nước trong sông cũng không nhiều, thật sự không phải thời điểm tốt để nuôi ngỗng. Câu thông với oa nhi một phen, cuối cùng đồng ý nuôi hai ngày, qua hai ngày thì làm thịt, chờ thời tiết ấm áp lại nuôi.
Đỗ vĩ minh muốn cho mọi người thử bánh trôi chính tông. Thứ này cần dùng đến bột gạo nếp. Gạo nếp muốn có thật không dễ, nơi này bình thường đều ăn gạo lứt, gạo trắng, gạo nếp không thấy nhiều, bột gạo nếp liền càng không cần nói. Lên trấn trên mãi mới tìm được một ít gạo nếp để về làm.
“ca ca, ca ca, gạo trắng này ngâm lâu thế là muốn làm đồ ngon gì?”
“oa nhi, đây không phải gạo trắng, đây gọi là gạo nếp. Ca ca buổi tối làm bánh trôi cho ngươi ăn được không?”
“bánh trôi là gì ạ?”
“à, ca ca cũng nói không rõ, chính là một loại bánh ngon. Buổi tối làm xong cho oa nhi ăn sẽ biết.”
“ca ca, oa nhi cũng đến giúp được không?”
“vậy oa nhi giúp ca ca đi hái chút hành về rồi rửa sạch nhé?”
Oa nhi nhận nhiệm vụ ra cửa hái. Hành có một ít ngay tại cửa, khi muốn ăn đi hái là được.
Hôm nay làm hai loại bánh trôi, nhân đậu đỏ và nhân thịt. Kỳ thật đỗ vĩ minh càng muốn làm hắc chi ma, chỉ là nhân hắc chi ma tạm thời không có cách nào làm, chỉ có thể làm đậu đỏ. Nhân đậu đỏ vì có kinh nghiệm làm nem rán lần trước, lần này làm nhanh hơn nhiều, hiện tại trời lạnh, làm nhiều cũng không lo, làm ra để mười ngày nửa tháng cũng không hỏng.
Lấy chút thịt tươi bảo liên đại đi băm, thêm hành, gừng, rượu, muối cùng một quả trứng chim làm nhân mặn. Oa nhi thấy hành mình rửa chỗ dùng thì thật cao hứng, liền ngoan ngoãn ở bên cạnh xem ca ca làm việc.
Khi gói bánh trôi phải có chút kỹ xảo, chu văn ban đầu không học được, vài cái đều thất bại, may mà bột nhiều, thử vài lần mới làm thật.
“chu văn, ngọt thì gói tròn, mặn thì gói nhọn, bằng không sẽ khó phân biệt.”
“vâng, thiếu gia.”
Oa nhi nhìn rất hứng thú, cũng muốn gói, nghĩ đến giá gạo nếp, đỗ vĩ minh liền đánh mất ý niệm cho hắn gói trong đầu, chờ oa nhi lớn lên mới có thể gói. Oa nhi bĩu môi, cũng không có cách nào. Đừng thấy ca ca bình thường dễ nói chuyện, hắn nói không được thì thật sự không được. Oa nhi cũng có kinh nghiệm, thấy vậy thì chỉ đành quên đi.
Trên người oa nhi mặc áo bông mới làm, đám chu văn cũng mặc vào áo bông mới, lúc ấy kích động đến chảy nước mắt. Đã nhiều năm không có áo bông mới mặc. Oa nhi cũng thật cao hứng, còn đặc biệt đắc ý cho đám bạn của hắn xem, đưa tới vô số ánh mắt hâm mộ, đương nhiên cũng mang đến chút phiền toái mới cho đỗ vĩ minh. Vải lần này chỉ là loại bình thường, vậy mà đã có không ít người bàn tán, nếu dùng tới vải cảnh nguyên mua, không biết còn có bao nhiêu nhàn thoại.
Gói xong bánh trôi một đám nhọn nhọn tròn tròn đặt ở trong trúc miệt, rất dễ nhìn. Đỗ vĩ minh tặng một ít cho đám người trương đại thẩm và trương thợ mộc, bình thường bọn họ có đồ ngon cũng đưa tới, giờ có bao bánh trôi đương nhiên cũng nên đưa một ít cho bọn họ nếm thử.
Khi nấu bánh trôi, đỗ vĩ minh còn dạy oa nhi hát bài bán bánh trôi “bán bánh trôi, bán bánh trôi, tiểu nhị ca bánh trôi là tròn lại tròn…” trong nhà một mảnh tiếng nói cười, đợi khi bánh trôi bày lên bàn, oa nhi sớm đã cầm thìa chờ đợi. Bánh trôi rất lớn, oa nhi ăn hai cái nhân đậu, hai cái nhân thịt, chắc là đủ no rồi.
Bánh trôi nấu không ít, người một nhà vây quanh cùng ăn bánh trôi nóng hôi hổi, cùng nói chuyện, thật là một khung cảnh ấm áp. Bánh trôi vốn tròn đại biểu đoàn viên, không biết cảnh nguyên hiện tại đang làm gì, lần trước viết thư nói muốn tới, không biết khi nào mới trở về. Nếu biết mình làm đồ ngon hắn chưa từng ăn, chắc chắn mặt sẽ thối hoắc. Đỗ vĩ minh phát hiện mình có chút thất thần, vỗ vỗ đầu, bảo bản thân đừng nghĩ nhiều, lại lần nữa tham gia nói chuyện.
Đông chí qua đi, mỗi nhà đều đang chuẩn bị cho năm mới. Trong ruộng cũng không có việc gì, nhiều nhất cũng chỉ là đi xuống ruộng xem rau cải trắng, cây cải củ v.v.
Thừa dịp trên núi còn chưa hạ tuyết, không ít thanh niên trong thôn đều vội vàng lên núi săn thú, đợi hạ tuyết rồi thì không ai dám đi. Liên đại và vương võ cũng đi, đỗ vĩ minh mang theo oa nhi và chu văn lên núi xem thử. Phỏng chừng đây là lần cuối cùng mọi người lên núi. Hắn cùng chu văn chặt không ít gậy trúc, mang về có chỗ dùng. Còn có chút măng mùa đông, chỉ là số lượng không nhiều lắm, lấy đầy nửa sọt trúc liền mang theo oa nhi đi về trước.
Gậy trúc chặt không ít đặt ở trước phòng phơi nắng, chờ đến tết âm lịch làm pháo. Lại bảo chu văn đi cắt không ít đốt trúc.
“thiếu gia, đốt trúc này dùng làm gì?”
“chuẩn bị, có rảnh làm đồ ngon cho các ngươi.”
Chu văn đã có chút miễn dịch với những món ăn kì lạ của thiếu gia nhà mình, cứ nghe thiếu gia đi. Vương võ và liên đại coi như là thắng lợi trở về, ba con thỏ hoang, hai gà rừng, và một con hoẵng. Còn cùng vài thanh niên trong thôn hợp lực bắt một con lợn rừng, nói là đợi lát nữa giết cũng đưa một phần lại đây.
Lần trước thỏ hoang gà rừng đều làm thịt muối, để lại một con thỏ, hai con gà chuẩn bị mấy ngày nay ăn, còn lại đều làm thành thịt muối, chịu thôi, không có tủ lạnh, chỉ đành làm thịt muối cho bảo đảm. Quả nhiên đến khi trời tối thịt lợn rừng được đưa tới, liên đại và vương võ xem như khí lực lớn, thịt lợn rừng dùng dây thừng trói vào đưa tới, phỏng chừng cũng hơn hai mươi cân.
Thịt để ăn trong nhà xem như đủ, lần này mình vốn mua không ít thịt, ngoại trừ làm thịt nướng, bánh trôi, đại đa số đều làm thịt muối, vậy thịt này chuẩn bị làm thịt viên rán đi. Thịt muối trong nhà đã nhiều rồi. Thịt để ăn mừng năm mới đã đủ, trước năm mới lại lên trấn trên một lần, nhìn xem thiếu gì thì mua thêm là được.
Cảnh nguyên qua năm sẽ đến, mà chỉ còn hơn mười ngày là lễ mừng năm mới, không biết hắn khi nào mới tới đây?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
44 chương
119 chương
6 chương
103 chương