Đỗ Vĩ Minh buổi sáng rời giường phải đi lấy xà phòng và dầu ô liu ra, ừm, mang ba mươi bộ chắc là đủ. Cũng không biết gần đây bán thế nào. Chu Văn làm bữa sáng, mọi người ăn qua loa rồi lên đường khi ra cửa gặp thôn dân, mọi người đều rất ngạc nhiên biểu ca của Lý Nhị đến từ khi nào. Nói một lát, lại chậm chút thời gian. Bởi vì đã bán trâu, bốn người đi bộ lên trấn trên. Trên đường mọi người nói nói cười cười, thời gian cũng qua mau. Đại bộ phận thời gian đều là Đỗ Vĩ Minh nói chuyện cùng Chu Văn, Vương Võ, Lưu Cảnh Nguyên chỉ thỉnh thoảng nói hai câu, nhưng không khí vẫn tốt lắm. Đến cửa hàng của Phòng chưởng quầy. “Lý Nhị, đã lâu không tới, hôm nay đi họp chợ ư?” “Dạ phải. Trước đó vài ngày trong nhà có chút chuyện, khá bận bịu. Hôm nay có rảnh sẽ mua vài thứ.” “Lý Nhị à, xà phòng lần trước bán gần hết, dầu ô liu đổ còn một chút, ngươi hôm nay có mang thêm không?” “Có mang, có mang. Ta hôm nay cầm ba mươi ba mươi bình dầu ô liu và xà phòng lại đây.” Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn và Vương Võ chọn một ít đồ dùng hằng ngày trong nhà và gia vị ở trong điếm. Mình thì cùng Phòng chưởng quầy đến một bên tính tiền. Lưu Cảnh Nguyên ở bên cạnh Đỗ Vĩ Minh. Bốn mươi hộp xà phòng, mười bình dầu ô liu, trừ đi phần cho Phòng chưởng quầy tổng cộng là 1530 văn, mua đồ dùng hằng ngày và gia vị tổng cộng mất 130 văn, Phòng chưởng quầy đưa một điếu tiền và 400 văn cho Đỗ Vĩ Minh. Đem đồ đã mua tạm thời gửi ở trong cửa hàng của Phòng chưởng quầy. Bốn người trước hết đi ăn cơm trưa. Nơi đến là Thiên Hương Lâu, chính là tiệm Đỗ Vĩ Minh bán đồ ăn oliu. Chọn nhã phòng trên lầu ngồi xuống, tiểu nhị chịu khó chạy tới. Vị khách quan vóc dáng cao ráo này vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền, bộ quần áo trên người trị giá không ít bạc. “Khách quan, muốn ăn cái gì?” “Cho một cá hấp hồi, thịt khấu dưa muối, tôm nõn hấp trà Long Tĩnh, đầu sư tử, hàu nướng, ngó sen chua ngọt, lại thêm canh tam tiên. Trà thì lấy bích loa xuân là được.” “Dạ được, khách quan, ngài chờ một chút.” “Cảnh Nguyên, ngươi sao gọi nhiều vậy, hình như là rất đắt tiền.” Đỗ Vĩ Minh trong lòng nghĩ không biết chút tiền trong người có đủ không. “Vĩ Minh, không cần lo, ngươi cứ yên tâm ăn đi.” Trà được dâng lên trước, quả nhiên thơm hơn trà trong thôn nhiều, ngay cả người không hiểu trà như Đỗ Vĩ Minh cũng biết này trà rất không tệ. Món thứ nhất đưa lên, là tôm nõn hấp trà Long Tĩnh. Tôm nõn mang theo hương trà thản nhiên, nhẹ nhàng khoan khoái. Thịt khấu dưa muối, thịt ngọt mà không nị, dưa muối ngấm vị thịt cực kì ngon lành. Hàu lần trước Đỗ Vĩ Minh cũng nếm qua, là món chiêu bài của Thiên Hương Lâu. Cá hấp hồi, sư tử đầu cũng rất ngon miệng. Đỗ Vĩ Minh ăn đến đầu không ngẩng lên, vừa có món mới đưa lên, Cảnh Nguyên liền chọn phần tốt nhất gắp cho hắn. “Cảnh Nguyên, ngươi cũng ăn đi, ta tự gắp được.” “Đừng lo, ngươi từ từ ăn, không đủ chúng ta lại gọi thêm.” “Đủ, đủ, từng này đồ ăn chúng ta có thể ăn hết đã rất không tệ.” Đỗ Vĩ Minh vội lắc đầu, tuy nói là bốn người, nhưng lượng đồ ăn đều rất nhiều, có thể ăn hết đã không tệ rồi, không thể lãng phí. Ăn cơm xong Đỗ Vĩ Minh bụng trong xoe, khi tính tiền, trong lòng Đỗ Vĩ Minh thấy rất đau lòng. Một bữa cơm một lượng bạc. Một lượng bạc đó, tuy là Cảnh Nguyên chi tiền, Đỗ Vĩ Minh vẫn rất luyến tiếc. Một lượng bạc, mình phải dàng dụm bao nhiêu mới được. “Vĩ Minh, ngươi không phải nói muốn làm đồ ngon cho ta ăn ư, đi, chúng ta đi mua nguyên liệu đi.” Thấy Đỗ Vĩ Minh vẫn còn ảo não một lượng bạc kia, Lưu Cảnh Nguyên nhanh chóng chuyển đề tài. “Vĩ Minh, để Chu Văn và Vương Võ giúp ta làm chút chuyện, hai chúng ta đi mua đồ.”, “Đi, Chu Văn, Vương Võ, các ngươi cẩn thận một chút. Đợi lát nữa chúng ta hội hợp ở cửa hàng của Phòng chưởng quầy.” Chu Văn và Vương Võ cầm bạc đi làm việc. Lưu Cảnh Nguyên và Đỗ Vĩ Minh hai người cũng bắt đầu thu mua đồ. Trước hết đi mua chút bột mì và gạo trắng, món muốn làm hôm nay nguyên liệu chủ yếu cần dùng là bột mì. Gạo trắng thì là Lưu Cảnh Nguyên kiên trì muốn mua, lần trước không chú ý, Vĩ Minh luôn ăn cơm gạo lứt, mình nếm qua một lần liền quyết định cơm gạo lứt thật không dễ ăn. Cơm gạo trắng vẫn ngon hơn. Lưu Cảnh Nguyên một hơi mua một trăm cân gạo trắng và mười cân bột mì, trả giá xong đợi lát nữa đi qua lấy. Nhân viên chạy hàng Đỗ Vĩ Minh mặt mũi trắng bệch. Cảnh Nguyên rất biết tiêu tiền. “Cảnh Nguyên, chúng ta mua nhiều như vậy làm sao mang về đây?“ “Ngươi yên tâm, vẫn có thể chuyển về.” Hai người lại đi chợ mua năm cân thịt và ba cân đậu đỏ, một ít hoa quả, đặc biệt mua hai quả dưa hấu lớn. Đỗ Vĩ Minh cảm thấy đã đủ, chuẩn bị trở về. Ai ngờ đi ngang qua một cửa hàng vải, Lưu Cảnh Nguyên lại muốn kéo Đỗ Vĩ Minh vào cửa hàng vải. “Cảnh Nguyên, không cần mua nữa, ngươi xem, cầm cũng cầm không nổi nữa.” “Đây là cửa hàng cuối cùng, chúng ta mua xong thì trở về.” Đỗ Vĩ Minh thật sự nói không lại Cảnh Nguyên, đành vào cửa hàng vải. Nghĩ đến tình huống hiện tại của Đỗ Vĩ Minh, Lưu Cảnh Nguyên không chọn mua tơ lụa tốt nhất, chỉ mua chút tơ lụa trung đẳng và vải bông tốt, còn mua một ít vải sợi bông tốt nhất. Giá cả khiến Đỗ Vĩ Minh hù chết, hơn năm khối vải sợi bông là năm lượng bạc. Đây là giựt tiền. Đỗ Vĩ Minh trong lòng thấy mình khi đi ra cửa hàng, chân cũng run. “Cảnh Nguyên, chúng ta về nhà đi.” Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy hơi buồn cười, chỉ mua chút đồ đã khiến hắn sợ thành như vậy, quên đi, trước hết cứ như vậy, đừng kích thích hắn quá. Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ, nhất là Lưu Cảnh Nguyên, trên hai tay đầy đồ. Còn chưa đi đến cửa hàng của Phòng chưởng quầy, Chu Văn đã đi lên đón, Lưu Cảnh Nguyên ý bảo hắn nhận đồ trên tay Đỗ Vĩ Minh trước, hai người đi về phía Vương Võ. Vương Võ ngồi ở trên xe bò. Hai người vừa rồi chính là để đi mua bò. Đỗ Vĩ Minh sửng sốt khi nhìn thấy xe bò, hóa ra Cảnh Nguyên nói có cách chính là đây. Đỗ Vĩ Minh trong lòng thấy có chút hết chỗ nói, Cảnh Nguyên rất biết tiêu tiền. Đặt đồ lên xe, đoàn người lại đi cửa hàng gạo lấy gạo trắng và bột mì, chuẩn bị trở về. Trên đường trở về không khí có chút trầm mặc, Đỗ Vĩ Minh cúi đầu ngồi ở trên xe không nói một lời. Lưu Cảnh Nguyên thấy hắn như vậy có chút bực mình, cũng không nói gì. Chu Văn và Vương Võ ở phía trước lái xe, nhìn thấy hai chủ tử đều như vậy, càng không dám nói. Có xe bò, tốc độ về nhà rõ ràng nhanh hơn nhiều, nhưng không còn sót lại chút thoải mái khi đi. Về nhà, Đỗ Vĩ Minh liền tự về phòng trước. Ba người đều nhìn ra, Đỗ Vĩ Minh đang giận. Chu Văn và Vương Võ không nói nhiều, trầm mặc đem đồ chuyển vào nhà. Gạo trắng chuyển đến kho chứa, Chu Văn và Vương Võ đã về phòng cũ ngủ, đem vải đặt ở phòng giữa, không dám đưa cho Đỗ Vĩ Minh, đồ ăn toàn bộ đưa vào phòng bếp. Chu Văn vội vàng đi làm cơm chiều, Vương Võ thì đi dàn xếp cho bò mua về. Lưu Cảnh Nguyên đứng ở bên ngoài chốc lát cuối cùng vẫn đi vào phòng. “Vĩ Minh, ngươi giận à? Có phải trách ta hôm nay mua nhiều đồ không?” Người trong cung nếu nhìn thấy Lưu Cảnh Nguyên lúc này, phỏng chừng tròng mắt đều lòi ra. Bộ dáng cẩn thận để ý như vậy thật không thích hợp xuất hiện trên mặt Lưu Cảnh Nguyên. Đỗ Vĩ Minh không nói lời nào, một mình ngồi trên giường, không biết nghĩ gì. “Được rồi mà, Vĩ Minh, ngươi đừng giận, là ta không tốt. Không thì chúng ta đem đồ trả về?” “Ngươi mua nhiều như vậy, trả thế nào?” Thấy Vĩ Minh nói chuyện, Lưu Cảnh Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chịu nói chuyện là tốt rồi. “Vậy lần sau chúng ta không mua còn không được sao?” “Cảnh Nguyên, ta biết ngươi quan tâm ta, ta biết ngươi điều kiện tốt, nhưng ngươi đột nhiên mua cho ta nhiều thứ như vậy, ta thật có chút không chịu được.” “Là ta lo lắng không chu toàn, lần sau ta nhất định thương lượng trước với ngươi, ngươi đừng giận.” Khi vào thôn, đám thôn dân thấy đám Đỗ Vĩ Minh ngồi xe bò trở về, còn có người đến nói chuyện, nói là biểu ca Đỗ Vĩ Minh thật có tiền, nói mua bò liền mua bò. Có vài thôn dân bên ngoài chưa nói gì, nhưng đã thấy một đống người ở bên kia khe khẽ nói nhỏ, phỏng chừng cũng là nói chuyện này. Đỗ Vĩ Minh trong lòng thật hơi tức, Cảnh Nguyên làm vậy, chuyện mình làm trước đó vài ngày đều là không công. Lưu Cảnh Nguyên thật không ngờ một phen ý tốt của mình lại mang đến hậu quả như vậy. Tuy hắn sống trong thôn một đoạn thời gian, nhưng đồng đám thôn dân tiếp xúc cũng không nhiều, thật không ngờ vậy lại tạo thành phiền toái lớn cho Đỗ Vĩ Minh. Lần trước mua bò không phiền toái như vậy mà? Lưu Cảnh Nguyên không biết, Đỗ Vĩ Minh lần trước mua bò còn mua hai người hầu, có vài thôn dân đã đỏ mắt. Tuy lần trước Đỗ Vĩ Minh đã bán bò, mọi người cũng nghị luận không ít. Bây giờ đột nhiên lại mua bò, đây còn không phải là thêm đề tài bàn tán cho đám thôn dân ư. Lưu Cảnh Nguyên bồi tội với Đỗ Vĩ Minh, cam đoan về sau mua gì đều sẽ thương lượng với hắn vân vân. Đỗ Vĩ Minh cuối cùng cũng xóa tan mây đen. Mua cũng đã mua, không cần phải trả về. Cảnh Nguyên cũng là vì mình, chỉ hơi thiếu thỏa đáng mà thôi. Thấy hắn vừa bồi tội, vừa cam đoan, Đỗ Vĩ Minh cũng không thể tiếp tục giận dỗi. Còn giận nữa thì giống như mình làm kiêu. Cứ như vậy, lần đầu tiên mâu thuẫn của hai người dưới tình huống Lưu Cảnh Nguyên cúi đầu làm thiếp, thuận lợi giải quyết. Thấy Đỗ Vĩ Minh và Lưu Cảnh Nguyên ra khỏi phòng, trên mặt Đỗ Vĩ Minh lại treo nụ cười thường nhật, Chu Văn và Vương Võ biết, trận nguy cơ này xem như trôi qua. “Chu Văn, cơm chiều làm ra sao?” “Thiếu gia, đã làm xong, hai người đi rửa mặt trước, nghỉ ngơi một chút. Cơm chiều lập tức dọn lên.” Đỗ Vĩ Minh nhìn thấy quả thật không có gì cần giúp đỡ, trước hết đi múc nước rửa mặt. Giếng nước cách nhà Đỗ Vĩ Minh gần nhất chính là cái giếng đào đầu tiên phía sau núi. Nước giếng lạnh lẽo, sau khi rửa mặt giống như quét đi mỏi mệt. Đỗ Vĩ Minh xách một xô nước giếng về, đem dưa hấu ngâm ở trong nước giếng. Dưa hấu ngâm trong nước giếng so với dưa hấu đặt trên băng càng ngon hơn. Đỗ Vĩ Minh nghĩ ăn xong cơm vừa lúc có thể ở ngoài phòng ăn dưa hấu tiêu cơm. Chu Văn gọi có thể ăn cơm, Vương Võ dọn bát đũa, Đỗ Vĩ Minh và Lưu Cảnh Nguyên bưng thức ăn, lấy cơm, người một nhà mĩ mãn ăn cơm chiều.