“Anh có bút không?” “Hửm?” “Tôi vẽ lại cảnh tôi nằm mơ thấy cho anh xem.” Lý Đỗi Đỗi liền tìm và mang đến cho tôi một cây bút bi và một quyển sổ nhỏ, “Không còn gì khác nữa đâu”. Lời này của hắn như sợ tôi mượn cớ đồ dùng tầm thường mà vẽ không được, tôi liền liếc hắn một cái, sau đó đón lấy những thứ hắn đưa tôi, cúi cầu cắm cúi vẽ. Thân là một tác giả có trí tưởng tượng không mấy phong phú, vẽ tả thực chính là thế mạnh kiếm cơm của tôi. Những cảnh tượng mà tôi không thể miêu tả hết bằng lời, tất thảy đều thể hiện qua nét vẽ. Vì vẽ quá nhanh nên bức tranh không khỏi có chút nghuệch ngoạc, nhưng tỉ lệ của người và cảnh vật một chút cũng chẳng sai lệch. Lúc vẽ tôi không nói gì, Lý Đỗi Đỗi cũng một mực im lặng. Văn phòng của Hiệp hội dưới lòng đất này bây giờ chỉ còn có tiếng bút vẽ “soàn soạt” trên giấy cùng hơi thở nhè nhẹ của tôi. Lúc tôi dừng bút ngẩng đầu lên thì liền phát hiện Lý Đỗi Đỗi không làm gì cả, chỉ đang chăm chú nhìn tranh của tôi. Hắn thấy tôi dừng bút cũng ngẩng đầu lên nhìn, chúng tôi nhìn nhau, khoảng cách cực kì gần, gần đến nỗi có thể thấy hình bóng của chính mình phản chiếu trong mắt của đối phương. Tôi nhanh chóng giơ bức tranh lên, tạo nên một bức tường ngăn cách tôi và Lý Đỗi Đỗi, “Tôi vẽ xong rồi.” Lý Đỗi Đỗi ngửa người dựa vào lưng ghế, khoanh tay gọi tôi một tiếng, “Tô Tiểu Tín.” Tôi nhìn tư thế bây giờ của hắn, lập tức cảnh giác, “Được rồi được rồi, không bắt anh xem tranh tôi vẽ có đẹp không, chỉ cần nhìn ý tứ trong bức tranh thôi....” “Tranh cô vẽ không tồi.” “Thịch”, tim của tôi bất giác đập mạnh, không vì điều gì khác mà chỉ vì... Lý Đỗi Đỗi cũng có ngày biết khen ngợi người khác! “Dáng vẻ lúc vẽ tranh nhìn cũng ổn.” Tôi trừng to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn, tôi nghĩ nghề nghiệp mà tôi tự hào rốt cục cũng có thể được một tên không bao giờ biết công nhận người khác thừa nhận, sau sự kinh ngạc ban đầu, khóe môi tôi từ từ cong lên, “Điều đó là đương....” “Cho nên lần sau gặp tôi cô đừng nói gì, chỉ cần vẽ tranh là được.” (Tây: trình độ khiến người ta cạn lời của anh quá cao =.=) “..............” Hừm, tôi đúng là ngây thơ, cái miệng độc địa của hắn có thể thốt ra lời gì tốt đẹp cơ chứ? Tôi lấy bút gõ mạnh vào cuốn sổ, “Nhìn cái này giùm! Cái này mới là quan trọng này!” Lý Đỗi Đỗi theo hướng bút tôi chỉ mà nhìn vào bức tranh, “Hầm tránh bom ở thời điểm ‘Đại oanh tạc’, diện tích không lớn lắm, đây chắc là một người mẹ lạc mất con. Cô hãy vẽ mặt bà ta chi tiết chút nữa, để tôi cho người scan ra rồi phát đi.” Tôi ngẩn ra, “Đem scan rồi phát đi hả?” “Ừ, thứ mà cô nhìn thấy, tám chín phần là bộ dạng của con cương thi cắn cô lúc sinh thời”, Lý Đỗi Đỗi tuy dùng biểu tình nhàn nhạt giải thích nhưng khiến sóng lưng tôi từng cơn lạnh toát, “Bồi Bồi hôm qua có nói với tôi chuyện cô dạo này hay nằm mơ thấy nhiều thứ, tôi cũng đã cùng mấy vị bác sĩ ở đây thảo luận qua. Chắc do nước bọt của con cương thi đó khi vào người cô dẫn đến hiện tượng trúng độc, chính độc tính khiến cô nhìn thấy những chuyện trước kia của nó. Mà mấy con cương thi bắt sót kia có vài con bị đột biến, độc tính trong nước bọt thật sự không biết tác hại thế nào.” “Tôi...”, tôi run rẩy nói, “Tôi trúng thi độc rồi sao? Có phải hay không tôi sẽ... chết?”. Nói đến chữ cuối, giọng điệu của tôi hơi biến đổi, không khống chế được bản thân mà lộ ra một chút nức nở. Lý Đỗi Đỗi lườm tôi một cái, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét và ngạo mạn như đang nói, có ông ở đây, cô có muốn chết cũng không dễ đâu. Tôi dần dần kiềm chế cảm xúc lại, sau một lúc vẫn không nhịn được mà ngầm tính toán, nhất định phải đem kết cục của bộ truyện tranh viết hết ra giấy, nếu không may tôi có gặp bất trắc gì cũng dễ ăn nói với độc giả! Đây chính là hành động của một tác giả truyện tranh chuyên nghiệp. Tôi vừa nghĩ vừa lật sang một trang khác, để hai trang giấy tạo thành một khổ lớn hơn rồi bắt đầu phác họa lại chân dung người phụ nữ trong mơ kia. Vẽ một hồi tôi bỗng nghĩ ra một chuyện, bèn ngẩng đầu hỏi Lý Đỗi Đỗi, “Lần trước tôi bị cương thi đó cắn, sao anh không trực tiếp hỏi tôi hình dáng nó thế nào đi?” Tay đang lau kính của Lý Đỗi Đỗi khẽ khựng lại, hắn híp mắt nhìn tôi, “Ồ, vậy ra lúc đó cô còn nhớ hình dáng của nó à?” ………… Thật xin lỗi, tôi chẳng nhớ gì cả, tất cả kí ức về đêm hôm đó chỉ gói gọn về người đàn ông mặc áo đen không nhìn rõ mặt kia mà thôi. Ừ… hình như… mà phải nói là chính xác chứ nhỉ, sau một hai ngày bị cương thi cắn, tôi liền quên bén luôn việc mình “bị cắn”, mà chỉ lo nghĩ về người đã khiến tôi vừa gặp đã yêu. Tôi im lặng, cúi đầu vẽ tiếp, Lý Đỗi Đỗi đeo kính lên xong lại đứng dậy, “Cô cứ ở đây vẽ đi, tôi đi dẫn thêm một người đến đây, sau đó chúng ta về nhà.” Không cho tôi có cơ hội trả lời, hắn ta đã đi mất dạng. Ước chừng khoảng 1 tiếng đồng hồ sau, tôi đã vẽ xong, quan sát lại đôi mắt của người phụ nữ đó, nhìn tới nhìn lui liền thêm một mảng tối nữa vào, sau đó tôi duỗi lưng, hít thở một hơi dài. Lại nhìn một lần nữa bức tranh, cuối cùng quyết định ở khóe môi vẽ thêm dăm ba đường. “Oa!”, bất chợt tôi nghe thấy một tiếng reo kinh ngạc đầy non nớt của trẻ thơ. Bên cạnh tôi bỗng từ đâu lú ra một mái đầu đen nhánh, với giọng điệu vô cùng tán thưởng mà thốt lên, “Tranh vẽ đẹp quá à!”. Đứa bé nói rồi liền ngẩng đầu nhìn tôi, đôi con ngươi của nó đen lấp lánh như hai hòn bi ve, “Chị thật lợi hại!” Những đứa bé có khả năng thưởng thức nghệ thuật như thế này không nhiều, lời khen của nó khiến tôi vô cùng đắc ý. Bỗng cuốn sổ bị ai đó lấy đi, chính là Lý Đỗi Đỗi đã cầm lên, hắn nhìn một hồi sau đó đến bên chiếc điện thoại ở trên bàn của em gái quầy lễ tân gọi điện, “Alô? Mau đến quầy lễ tân lấy hình, hôm nay in ra rồi phát ngay cho tôi. Phát lệnh mức hai.” Mức lệnh của Hiệp hội ma cà rồng bao gồm lệnh đặc biệt và mức lệnh từ một đến năm. Thông thường mức lệnh thứ nhất là đã cao nhất rồi, dành cho những vụ như phi nhân loại giết người hàng loạt hoặc các loài phi nhân loại đánh nhau, tàn sát quy mô lớn. Điều đó nghĩa là các hành vi phạm tội chủ yếu phát lệnh mức một, mức hai chính là mức cao nhất của những việc còn lại. Xem ra vụ cương thi này đã gây áp lực rất lớn cho bọn họ. Còn về mức đặc biệt kia, Bồi Bồi có nói đó thuộc về khoản cơ mật trong công tác làm việc của họ cho nên người bình thường đều không biết... “Chị ơi, chị không những vẽ đẹp mà còn rất xinh nữa, khiến em nhìn mà mê mẩn luôn!” Hả? Ánh mắt tôi dời từ người Lý Đỗi Đỗi sang đứa nhóc cao chưa đến ngực mình. Thằng bé chớp chớp đôi mắt đen, sáng lấp lánh của nó nhìn chằm chằm tôi, tôi nhất thời không dám tin những lời khi nãy được phát ra từ miệng một thằng bé con, “Mắt của chị đẹp quá đi, nhất định là do dùng đôi mắt đẹp thế này nhìn ngắm thế giới nên mới có thể vẽ đẹp nhường này!” Cái gì đây?! Chờ chút nào, đứa bé này, đứa bé này quả thật là... “Ai ya, được chị gái xinh đẹp nhìn thế này khiến em đỏ mặt cả rồi. Xấu hổ quá đi!”. Thằng bé vừa nói vừa lao vào lòng tôi, nhưng khi đầu nó còn chưa chạm đến ngực tôi thì cổ áo phía sau đã bị một bàn tay trắng bệch nhấc lên. Lý Đỗi Đỗi liếc nó một cái, “Đã từng tuổi này rồi mà còn giả vờ ngây thơ, dễ thương để chiếm tiện nghi người khác.” “Gì chứ? Cái chú này nói gì vậy? Con không hiểu gì hết á.” Lý Đỗi Đỗi chán ghét lườm nó, sau đó giơ tay ra ném một cái, giống như vứt rác mà quăng thẳng thằng bè vào tường. Tôi kinh hô một tiếng, còn tưởng rằng thằng bé không tránh khỏi kết cục mẻ đầu sứt trán, máu me đầm đìa thì thấy đã nó ôm đầu, trong không trung liên tiếp cuộn người mấy vòng. Sau đó hai chân thằng bé nhẹ nhàng đạp lên tường một cái, lưng hơi cong lại, rồi hệt như những vận động viên trong các kỳ Olympic, nó đã hoàn mỹ đáp xuống đất. Chân thằng bé không mang giày, ở cổ chân có đeo một chiếc chuông. Điều đáng nói là sau một chuỗi các động tác kinh hồn khi nãy, chiếc chuông kia không phát ra một tiếng nào. “Cô đừng chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong, cái tên này, so với tuổi cô mà nói thì đã là ông chú bốn năm chục tuổi rồi. Cho nên hãy thu lại ánh mắt như nhìn thần đồng ấy đi.” “Cái gì? Bốn năm chục tuổi?”, tôi kinh ngạc, “Thiên sơn đồng lão sao?” “Làm gì có, em thật sự chỉ là một cậu bé con thôi mà”, nó cười tươi rói nhìn tôi, “Em tên là Vu Thiệu, chị có thể gọi em là tiểu Thiệu Thiệu hoặc là tiểu Vu Vu. Em là một thợ bắt thi, từ hôm nay sẽ về nhà sống chung với chị á.” “Chung một tòa chung cư thôi, đừng có mà nghĩ nhiều”, Lý Đỗi Đỗi nói chen vào. “Từ hôm nay em có thể sống chung chung cư với một chị gái xinh đẹp thế này, thật sự là vui lắm lắm luôn á. Dù sẽ có một con cương thi ngoại quốc vô cùng không hợp phong cảnh này, em cũng không để tâm.” “Không vui thì ngươi có thể tiếp tục ngủ lại trong công ty.” Vu Thiệu không thèm nhìn Lý Đỗi Đỗi, đến trước mặt tôi và giơ tay ra, “Chúng ta đi thôi chị. Mà phía trước tối quá, em không nhìn thấy gì hết, muốn được chị nắm tay cơ, nếu không em không dám đi đâu.” Tôi lặng lẽ nhìn nó rồi lại nhìn Lý Đỗi Đỗi, thấy hắn âm thầm gật đầu mới yên tâm đưa tay ra nắm lấy tay thằng bé kì quái trước mắt. Vào giây phút nó nắm được tay tôi, đôi mắt vốn ngây thơ đáng yêu phút chốc trở nên sắc bén, “Chị mấy hôm trước do bị cương thi cắn nên bắt đầu nằm mơ thấy ác mộng phải không?” “Ừ…” “Vậy mấy hôm nay chị phải cẩn thận một chút đó.” Tim tôi đập thình thịch như đánh trống, “Cẩn thận cái gì?” “Cẩn thận lúc nằm mơ sẽ bị cương thi bắt đi luôn chứ sao.” Mẹ nó, câu nói này thật sự làm người ta sợ hãi mà. Khi nó thấy vì bị nó dọa mà hai chân tôi bắt đầu mềm nhũn ra không đi nổi nữa thì lại nở nụ cười vui vẻ, vừa kéo tay tôi đi vừa nói, “Nhưng mà chị yên tâm đi, tòa chung cư của chúng ta được con cương thi ngoại quốc kia hạ kết giới rồi. Tuy em rất không muốn thừa nhận nhưng hắn ta thật sự rất lợi hại. Mấy con cương thi không biết nghe lời không có khả năng vào được đâu, mà muốn vào đó không chỉ đơn thuần là cương thi…”. Nó đơn giản nói đến đó liền nhanh chóng chuyển đề tài, “Nhưng mà hiện tại chị đừng sợ cương thi các kiểu nữa vì đã có em sống ở đó rồi. Nhất định em không để chị gái xinh đẹp đây bị bọn chúng dẫn đi đâu. Nếu muốn tìm người chơi cùng, thì chỉ có thể tìm em chơi mà thôi.” Nghe đến đây tôi liền hiểu được, thợ bắt thi này là do Lý Đỗi Đỗi tìm về làm vệ sĩ cho tôi. “Mấy con cương thi đi lạc kia là do em bắt sót hả?” Vu Thiệu nhẹ nhàng cười, “Em rất lâu đã không tự mình đi bắt thi rồi chị ơi, mấy việc đó có cấp dưới lo liệu hết. Chỉ là lần này xảy ra phiền phức nên em phải từ Tương Tây đến đây thu dọn tàn cuộc. Vừa hay đã lâu em chưa về Trùng Khánh chơi, nhớ mùi vị của lẩu cay ở đây ghê nơi”. Nó vừa đi vừa chỉ về phía bên cạnh, “Chỉ trách cái ông chú yêu quái khó tính như thần gác cửa này này, em đến đây đã hai ngày rồi nhưng vẫn một mực bắt em ở dưới này làm việc, không cho ra ngoài chơi.” Vừa đi vừa trò chuyện một hồi chúng tôi đã rời khỏi văn phòng của Hiệp hội, khi ánh sáng pháp trận lần nữa sáng lên rồi tắt đi, tôi lại trở về bên trong căn nhà cũ nát tồi tàn ban chiều. Vu Thiệu đẩy cửa bước ra ngoài, thành thục bước đến con đường chính của Từ Khí Khẩu. Hiện tại là sáng sớm, so với Từ Khí Khẩu vào ban ngày và Cổ Trấn vào ban đêm thì Cổ Trấn bây giờ mới ra dáng là một cổ trấn. Chỉ là việc buôn bán, thương mại vẫn không thể tránh được, đi đường thỉnh thoảng sẽ thấy vài cửa hiệu đang gấp rút sửa sang, còn các tiệm khác vẫn còn đóng cửa. Có các quán bar mở cửa cả đêm dường như truyền đến tiếng ghita, gảy một bản nhạc đồng quê réo rắt. Gió xuân không lạnh lắm, còn mang theo hơi ẩm từ dưới sông, nhẹ nhàng thổi qua mặt, cũng thổi đi cả sự buồn ngủ của tôi. “Nếu muốn ăn lẩu thì vài ngày tới lên nhà tìm chị, chị sẽ mua rau thịt về làm cho ăn”. Tôi ngáp dài một cái, vừa lúc thấy bên đường có một quán bán bánh quẩy chiên đang lục tục dọn hàng. Quán này ba mẹ từ nhỏ đã thường hay mua cho tôi ăn, quán vào ban ngày vẫn mua may bán đắt như xưa, xếp hàng dài chờ mua không bao giờ ít hơn 10 phút. Vậy mà vào lúc sáng sớm lại không có lấy một bóng người. Tôi kiềm chế cơn buồn ngủ chạy vèo qua phía đó mua hai gói, dù phải ép buộc ông chủ bán hàng khi máy điện thoại của ông chỉ còn 3% pin. “Nè, Tiểu Thiệu Thiệu, quà gặp mặt của chị”, tôi đưa nó một gói, “Sau này nhờ em chiếu cố thêm nhé.” “Oa, chị gái thật lợi hại quá!”, Vu Thiệu vui vẻ đón lấy, sau đó trực tiếp xé ra ăn. Vừa ăn nó vừa híp mắt, luôn miệng khen ngon, người bán hàng bên cạnh nghe được liền gọi nó qua đó, sau đó nhét thêm hai cây bánh quẩy chiên to thật to vào tay thằng bé, “Cháu thích như thế thì ăn nhiều một chút nhé!” Đứa trẻ với bộ dạng đáng yêu lại biết nói chuyện quả nhiên khiến ai cũng thích. Vu Thiệu vì thế lại tuôn một tràng lời tán dương với ông chủ quán. Tôi đứng bên này nhìn Lý Đỗi Đỗi một cái, hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn dán chặt mắt ngắm một con mèo đứng trên mái nhà. Tôi liền đưa gói bánh còn lại cho hắn, “Cái này cho anh.” Lúc này Lý Đỗi Đỗi mới cúi đầu nhìn tôi, “Đưa cho Vu Thiệu là quà gặp mặt, còn đưa cho tôi... là phí bảo vệ à?” “Vậy anh có lấy không thì bảo?” Hắn ta trầm mặc một chốc sau đó giơ tay đón lấy gói bánh. Tôi nhấn mạnh nói, “Đã nhận phí bảo vệ rồi thì phải làm cho tốt đấy!” Nhận rồi thì phải bảo vệ tôi. Hắn liếc nhìn tôi một cái, vào lúc Vu Thiệu đang từ quầy bánh chạy về phía chúng tôi, hắn chỉ nhẹ nhàng phun ra một câu, “Cứ yên tâm mà vẽ tranh của cô đi."