Gần đây, đã đến lúc con đầu lòng của Hách Hách đại nhân- người cung ứng vắc- xin phòng bệnh thời mạt thế tròn 1 tuổi. Tiệc lớn rình rang, thủ đô không chỉ tặng quà sang quý mà còn cố ý phái cả đám người quen cũ mà lúc trước Hách Hách đại nhân đã trợ giúp, quen biết ở thủ đô đến chúc mừng.
Trong buổi dạ yến, trung tâm thành phố Đan Phù sáng trưng như ban ngày, ở đây không ngừng thay bát đũa, tiếng cười không dứt.
Hách Hách đại nhân và phu nhân thanh mai trúc mã- Kiều Yến đang ôm đứa trẻ sơ sinh là trung tâm của đoàn người.
Kiều Yến dáng người thướt tha không ai sánh bằng, ánh mắt lại trong sáng nghiêm nghị, đối mặt với một đám người chen chúc ồn ào nhốn nháo, Kiều Yến thoáng có chút không kiên nhẫn vén mái tóc dài, một đầu tóc xoăn dài mềm mại lại càng khiến cô thêm lãnh diễm, động lòng người.
“Chị ơi” Một tiếng gọi nhẹ nhàng, người trước mắt tựa như thấy lang sói, chạy đi đâu hết.
Người tới có một mái tóc dài đen thẳng lại mượt mà, cô ấy bước đi nhẹ nhàng, không tiếng động.
Người con gái thanh lệ đó đến trước mặt Kiều Yến, ánh mắt dịu dàng rơi trên người đứa trẻ sơ sinh một lát, dường như còn mang ý cười: “Chúc mừng, đứa bé giống Hách Hách lắm.”
Nói đến con trai mình, khóe miệng Kiều Yến cũng cong lên: “…Ừm.”
… …
“Hu hu hu hu, người ta muốn tìm anh Hách Hách, anh Hách Hách ở đâu?!” Một cô bé mặc áo choàng màu vàng thở hổn hển chạy tới chạy tui tring hội trường, nhìn dáo dát chung quanh.
“Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi, ngài đừng đi loạn, tôi không ăn nói được với bà nội của ngài mất…”
“Bà nội của tôi, bà nội của tôi, hừ, tôi sẽ kêu bà nội xào ông lên… Anh Hách Hách của tôi đâu mất rồi?”
… …
“Báo cáo đội trưởng! Vừa nhận được thông báo Hách Hách sắp đến hội trường!” Một bé gái cột hai chùm cọ lên người Kiều Yến.
“An ninh bên hội trường thế nào?” Kiều Yến hỏi.
“Tất cả bình thường! Đội trưởng cứ yên tâm!” Cô bé cột hai chùm tục xưng em gái bách hợp cười tươi như hoa.
… …
Một con, hai con, ba con…
Gừ Gừ dương như lúc nào cũng ngơ ngác ngồi chồm hổm trong góc tường giết vài con kiến.
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn trời—như đang chờ ai đó.
… …
“Không không không không… Chỉ là tin vịt thôi, lúc Hách Hách tạm cư ở thủ đô, giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì hết…” Một cô gái tú lệ với khuôn mặt đỏ bừng đướng trước một đống người nhiều chuyện đang liên tục xua tay phủ nhận.
“Không không không không… Giữa chúng tôi chưa từng xảy ra chuyện gì hết mà… xin mọi người dừng suy đoán lung tung…” Mặt cô gái càng lúc càng hồng, như sắp cháy đến nơi rồi.
… …
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
12 chương
10 chương
34 chương
501 chương
87 chương
34 chương