“Xem ra giống phòng cho trẻ em…” Kiều Yến cầm lấy gấu bông nhỏ dính đầy bụi trên giường. Đây là vỏ trứng của chị! Tui hưng phấn chỉ vào những mảnh thủy tinh dưới đất, nói với Kiều Yến. “Vỏ trứng…” Kiều Yến nhướn mày, đến gần quan sát cái ống thủy tinh kia: “Cái này hình như là… máy móc để nuôi cấy?” “Chị từ trong này ra?” Kiều Yến hỏi lại tui. Tui gật gật đầu. Ngay bên trên, phía trước ống thủy tinh có treo hai quả cầu màu trắng, Kiều Yến nắm một quả cầu trên tay hồi lâu, sau đó bắt đầu tìm xung quanh phòng thí nghiệm. “Cưng làm gì vậy?” Tui khó hiểu hỏi. “Chỗ này nhất định sẽ lưu lại nhiều manh mối.” Kiều Yến trả lời ngắn gọn, tìm trong tủ quần áo rồi lại tìm trong tủ đầu giường, không thu hoạch được gì lại chú ý tới con gấu bông. Cưng đang muốn tìm cái gì vậy? Tui không hiểu, theo tui thì cái chỗ nay không có giá trị gì, cũng không có gì để chơi, bản cương thi chỉ đơn giản là dẫn Kiều Yến đến đây để thăm nơi mình sinh ra. “Em muốn biết chị là gì, nơi chị từng ở, tất cả của chị, em không thể để người khác nắm được bí mật của chị, trừ em ra.” Kiều Yến nhìn tui thật sâu. “Con gấu này có chút kỳ lạ.” Nhóc dời lực chú ý về gấu nhỏ, nói: “Mọi thứ trong phòng đều không có dấu vết đã sử dụng qua, chỉ có thứ này vừa cũ vừa hư, còn có dấu vết may vá rất rõ ràng. Có liên quan gì? Kiều Yến thả gấu nhỏ xuống, bước ra cửa: “Chúng ta ra ngoài xem.” Ra khỏi phòng, sau khi Kiều Yến xem xét mấy cái máy tính, cuối cùng tìm đến mấy cái máy khổng lồ. Lúc mới sinh ra, đầu óc tui còn chưa rõ ràng lắm, bây giờ xem ra, thứ này giống như là máy chủ. Nghe Kiều Yến nói, bản thân tui cũng bắt đầu có chút tò mò, dù sao bản cương thi là cái gì… A, không phải cái gì, ừm… không đúng… “Hách Hách, chị lại đây xem nè.” Kiều Yến bỗng lên tiếng. Tui đến cạnh nhóc, phát hiện nhóc đang chỉ vào một tấm bản đồ loang lổ vết máu ở trên tường. “Hình như là bản đồ nơi này.” Ngón tay Kiều Yến di động theo tầm mắt: “…Đây là thứ gì?” Ngón tay thon dài của Kiều Yến dừng ở một ký hiệu màu đỏ trên bản đồ. Xem bản đồ không phải là thứ bản cương thi am hiểu, Kiều Yến không yêu cầu xa vời rằng tui sẽ trả lời, tự nghiêm túc quan sát chấm đỏ trên bản đồ. Sau khi nhìn một lát, Kiều Yến cẩn thận gỡ bản đồ xuống, nói với tui: “Em xuống dưới nhìn thử, chị chờ em ở đây.” Kiến trúc dưới đất này vậy mà còn có chỗ sâu hơn? Tui vừa nghe liền không chịu, bản cương thi cũng phải đi, Kiều Yến nghĩ đến giá trị vũ lực của tui, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng chị phải nghe lời em.” ….Loại chuyện vừa nghe qua đã biết không có khả năng này còn nói làm gì? Tui theo Kiều Yến, án theo lộ tuyến được vẽ trên bản đồ đi đến một góc, Kiều Yến thử vài lần, cánh cửa duy nhất bị khóa cứng, nhóc cau mày đi về. Có thể trực tiếp phá cửa mà? Tui ngờ vực hỏi.