“Ông định làm gì với cái chân này?” Kiều Yến chuyển đề tài về vết thương của Trần Bội Tư. Không biết tại sao tui cảm thấy khẩu khí của nhóc con nhẹ nhàng đi không ít. “Có cách nào đâu, cứ như vậy thôi, nếu không ổn thì đành tìm người cưa đi.” Trần Bội Tư cười tự giễu, buồn bã đáp lời. “Cưa rồi ông sẽ thành một người què, nhìn con gái mình bị người ta ức hiếp.” Kiều Yến lạnh lùng nói. “…” “Tôi chỉ hỏi một lần, ông nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời.” “….Chuyện gì?” Trần Bội Tư nghi hoặc hỏi. “Ông có muốn cứu cái chân của mình không? Ông nghĩ xem chữa lành chân hay là làm người tàn tật cái nào tốt hơn? Nghĩ kĩ rồi hãy nói.” Lúc Kiều Yến nói câu này, ánh mắt lạnh băng. Trần Bội Tư sững sờ nhìn Kiều Yến hồi lâu, nước mắt đong đầy khóe mắt: “Tôi không muốn mất đi chân của mình, tôi phải bảo vệ con gái tôi.” “Được.” Kiều Yến nói rồi lôi từ dưới giường ra một cái túi vải, bỏ hết mấy hộp thức ăn đóng hộp trong thùng vào đó rồi vác trên vai, sau đó bước hai bước tới trước mặt Trần Bội Tư, nâng ông ấy lên. “Em dẫn ông ấy đi tìm bác sĩ, Hách Hách, chị ở nhà đợi em nhé.” Kiều Yến quay đầu lại nói với tui. “Em cũng đi tìm bác sĩ với ba ba nữa!” Hân Hân vội vàng đứng lên. “Em không được theo, ở chỗ này, qua đây, anh có việc cho em làm.” Kiều Yến nghiêm mặt nói. “Anh đừng đánh chết em nha…” Hân Hân sợ hãi nhìn nhóc. “Anh sẽ không đánh em….Qua đây.” Tui dựng thẳng lỗ tai, chuẩn bị nghe lén thì Kiều Yến đáng giận lại kéo cô bé ra ngoài thì thầm. Hừ! Không lâu sau, Hân Hân cười hì hì chạy vào: “Chị ơi, anh kêu em đến chơi với chị á.” Nói bậy, bản cương thi không tin đâu. “Chị ơi, anh đưa ba đi tìm bác sĩ rồi, để Hân Hân nói chuyện phiếm với chị nha?” Hân Hân rất tự nhiên leo lên giường, ngồi bên cạnh tui. Nói đi. “Chị tốt ghê, còn lấy thức ăn cho Hân Hân ăn. Sau khi ba dắt Hân Hân về nhà, Hân Hân sẽ đem tất cả đồ chơi của em ra cho chị. Chị với anh đến nhà em ở đi, nhà em lớn lắm đó…Chị đến ngủ chung với Hân Hân, dì và quản gia của Hân Hân cũng cho chị dùng chung luôn!” Có cho chị ăn không? “Cho cho! Nếu chị ăn rồi Hân Hân sẽ để ba ba tìm dì và quản gia mới! Hân Hân ghét họ! Bọn họ lúc nào cũng ăn hiếp Hân Hân! Hân Hân không có ngu! Hân Hân không phải đồ ngốc!” Woa~ tui đột nhiên phát hiện, đứa bé này không cần huấn luyện cũng có thể trực tiếp dùng mắt trao đổi với tui nha. Khi tui và Hân Hân đang nói tới không biết trời trăng gì nữa thì cửa phòng đột nhiên bị người ta thô bạo đá văng ra. “Ê! Hai đứa bây chơi đùa vui quá ha! Cho tao chơi với?” Một gã đàn ông dựa vào cửa phòng, cây gậy thép trong tay đập liên tục lên ván cửa, cười nhăn nhở. Sau lưng gã còn có một đống đàn ông cầm các loại gậy thép. Không thèm để ý đám người tới tiếp cận này. Đây không phải lần đầu tiên, tui quen rồi. “Lần trước em mày đánh gãy tay thằng em tao, mày muốn bồi thường tao kiểu gì đây?” Người đàn ông cầm đầu cười âm trầm. Ăn luôn mấy người? Dien!dan!Le!Quy!Don Tâm trạng của bản cương thi bây giờ không được tốt đâu nha. Vấn đề này quá chuyên sâu, rốt cuộc là tại sao? Bản cương thi có cần tự giải phẫu để xem cấu tạo của bản thân sau đó tìm ra đáp án không? “Nói chuyện coi! Mẹ nó mày bị câm điếc à?” Không đợi bản cương thi giận tím mặt, Hân Hân bên cạnh cả người co rúm lại, run rẩy đứng dậy, vừa run vừa nói: “Không cho mấy người nói chuyện với chị!” Bởi gì giọng nói cao chót vót này xuất hiện quá đột ngột khiến mấy người ở đây kể cả bản cương thi giật mình. “Mày là ai? Không muốn sống nữa hả?” “Hu hu hu...tôi…tôi…” Hân Hân nấc vài cái mới nói một câu đầy đủ: “Tôi không nói cho mấy người biết tôi là ai…” “Đại ca, đó là con ngốc ở đường số ba, tuy đầu óc có vấn đề nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm, anh có muốn…? “Ồ…được nha, nhất tiễn hạ song điêu (*), xem ra đêm tay tao sẽ cùng hai vị mỹ nhân song phi rồi…” Nhất tiễn hạ song điêu (*): Một mũi tên trúng hai đích. Bay cái ông nội mi, mi mua vé máy bay chưa? Tui đứng dậy, chuẩn bị quét mấy con sâu đáng ghét này ra khỏi nhà, Hân Hân nước mắt nước mũi tèm lem kéo tui lại. “Hu hu hu… hức hức… chị ơi…đừng nói chuyện với họ….hu hu…đừng nói chuyện với họ…” Đứng qua một bên. “Oa oa….chị ơi đừng mà.. hức…anh dặn Hân Hân coi chừng chị, không được cho chị nói chuyện với những người con trai khác…hu hu…” “Ha ha ha ha…” Đám đàn ông ngoài cửa cười ầm lên. Tui cho phép mấy người cười thú cưng của tui hồi nào hả? Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản cứng, tui đá một cước về phía cửa. “Á…!!” Ba người đàn ông ở cửa bị một cước của tui đá bay. “Thỏa mãn, nguyện vọng của mấy người, tam phi luôn.” Tui vung chân, tiếp tục lại gần mấy người vẫn còn trong trạng thái ngu ngơ, há hốc mồm đứng ngoài cửa. Trong phòng không dễ động tay chân, tui bước ra ngoài…ờ…bắt đầu tiếp tục làm mấy người kia lăn lộn trên mặt đất, tổng cộng 13 tên. “Tôi đã từng nói là để tôi gặp lại mấy người thì tôi sẽ không thủ hạ lưu tình chưa?” Một giọng nói trầm thấp lạnh như băng dày ba thước từ phía xa vang lên. Tốc độ làm việc của Kiều Yến rất nhanh, nhóc còn đỡ Trần Bội Tư theo. Lúc này chân của Trần Bội Tư đã được nẹp lại, chỉ có thể đi đường bằng cách nhảy cà nhắc. “Hu hu hu… ba ba… bọn họ ăn hiếp chị…” Hân Hân oa một tiếng rồi xông ngay ra ngoài. Kiều Yến buông tay để Trần Bội Tư đứng dựa vào tường, sau đó mặt lạnh bước về phía này. Vừa đi nhóc còn lấy cây dao phay lấp lánh ánh bạc treo bên hông ra. “Mày mày mày mày mày sao mày lại quay lại -- ” Người đàn ông dẫn đầu không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa mà hoảng sợ liên tục lùi về phía sau. Lão đại còn vậy thì tiểu đệ cũng chẳng khá hơn. Gã chưa mua vé máy bay đã đòi lên máy bay! Tui dùng ánh mắt tố cáo với Kiều Yến. Ánh mắt ai đó lại càng thêm lạnh lùng hung ác. 13 người, không có phi tiêu nên Kiều Yến nhất thời ứng phó không nổi, khả năng có cá lọt lưới rất cao. Khi tui thấy Kiều Yến đánh một người gần đó, tui cũng rút hai cây loan đao Kiều Yến cho tui vọt về phía đám người. Bữa tiệc máu -lâu lắm rồi mới có.