Hiệu suất của Chính phủ trước giờ vẫn luôn thấp, thẻ thân phận mãi không thấy đâu, bọn tui không thể nhận việc nên không kiếm cơm.
Sau hai ngày đói móc đói meo, cuối cùng nhóc con hạ quyết tâm dùng chín cây dao nhỏ nhóc luôn mang theo bên người để đổi chút đồ ăn.
Người đàng hoàng có ai lại mang nhiều dao bên người như vậy không?
Hiển nhiên Kiều Yến không phải người bình thường, chín con dao nhóc mang theo đó là dụng cụ để lúc nào cũng có thể chơi phóng phi tiêu với tui.
Mấy cây dao nhỏ kia là lấy từ chỗ cửa hàng bán dao cao cấp, vấn đề nguồn tiêu thụ không đáng lo.
Sáng sớm tinh mơ, tui và Kiều Yến tới giành chỗ ở chợ trong căn cứ phía trong, đặt dao trên một tấm vải rách, hai đứa tui ngồi trên chiếu bắt đầu buôn bán.
Bản cương thi chắc là con cương thi tài hoa nhất từ khi khai thiên lập địa đến nay, cái chuyện mất mặt nào cũng làm hết rồi.
Sau khi mặt trời lên, dân chúng dần nhiều hơn, bắt đầu có người vì tranh đoạt quầy hàng mà xung đột với nhau. Nhưng người mua thì rất ít, người thật sự có rủng rỉnh tiền để dạo chợ trong căn cứ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Cút ngay! Cái thứ như mày, mày cho rằng mày là đại tiểu thư đó hả? Còn che dù! Đáng đánh…” Quầy hàng bên cạnh có một gã thô bỉ mặt mày hung dữ ra sức đập lên cây dù của tui.
Ngộ thiệt nha, tui ngồi mà cũng dính đạn nữa hả?
“Chúng tôi bung dù thì liên quan quái gì đến ông? Nếu ông còn động vào cô ấy một lần nữa tôi chặt tay ông đấy.” Kiều Yến sầm mặt đứng lên, trong lúc tui không để ý vậy mà nhóc con này đã cao gần bằng người đàn ông trung niên rồi.
Tui mệt nha, hỏi sao gần đây tui nói chuyện với nhóc con lại thấy mỏi cổ, thì ra là do nguyên nhân này!
Đây còn là trẻ con nữa sao? Bé bự thì đúng hơn đó.
“Lão Hồ, thôi đi, ông so đo với cô bé làm gì.” Người đàn ông ốm nhôm ốm nhách phía đối diện lên tiếng khuyên can, chỗ của ông ta có một cái lều che, không biết bán cái gì nữa.
“Hừ! Tao thấy thật chướng mắt! Làm bộ làm tịch, lúc nào rồi mà còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn! Tính chờ zombie che dù giúp à?”
Chà…biện pháp này cũng không tệ, bản cương thi cao quý biết bao, sao lại phải tự che dù cho mình?
Gã đàn ông thô lỗ hùng hùng hổ hổ quay về chỗ của mình, Kiều Yến cũng âm trầm ngồi xuống.
Có khách đến quầy hàng của người đàn ông gầy, ông ta vôi vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười của thương nhân.
Trong hai vị khách có một người to như trâu, không thể không nói, đầu năm nay thấy người có dáng người này không dễ đâu nha, cho thấy cuộc sống của người này rất thoải mái. Người đàn ông gầy cười với họ bằng một nụ cười lên tới tận mang tai.
Vị khách còn lại có dáng người cao gầy, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc, không hề bị những lời nói khéo của người đàn ông gầy làm cho dao động, vẫn cứ lắc đầu.
Người đàn ông gầy kia bán cái gì vậy? Bản cương thi chỉ nghe thấy mấy từ gì mà “Thiên đường”, “Thoải mái”, “Đủ mạnh”.
Xem ra đã thỏa thuận xong giá cả, người đàn ông gầy đón vị khách thứ nhất, thanh niên to lớn khom lưng chui vào lều, vị khách gầy không vào mà đứng canh bên ngoài quầy hàng.
Một lúc sau, tui nghe thấy tiếng rên cao vút của phụ nữ phát ra từ trong lều của người đàn ông gầy.
Giết người hay là gây rối người ta đây?
Kiều Yến nắm lấy tay tui: “Kệ họ đi.”
Tuy mọi người xung quanh ai cũng bình tĩnh giống Kiều Yến, nhưng vị khách gầy có vẻ không chịu nổi sự chiêu đãi nhiệt tình như vậy nên đã nhanh như chớp đi tới quầy hàng ở chỗ khuất nhất con đường của hai đứa tui.
“Chà…đây là MARTTIINI…” Lúc vị khách cao gầy mắt lấp lánh nhìn mấy con dao nhỏ, lỗ tai ông ta còn đỏ lên. _Diendan Le/quy.don
“Chín thanh này tôi đổi hết, phải đổi như thế nào?” Anh ta nhìn Kiều Yến.
“Chỉ đổi thức ăn, anh có gì?” Kiều Yến hỏi.
“Ờ….đồ hộp, bánh quy,…” Người khách cao gầy đáp.
“Một cây một hộp thức ăn.”
“Được! Không thành vấn đề!” Vị khách cao gầy vui vẻ đồng ý, ánh mắt lại trùng hợp nhìn vào mắt tui.
Tui ngồi dưới chiếc dù đen theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
“…” Lại đỏ mặt kìa.
“Hai hộp.” Kiều Yến kéo cây dù xuống, che tầm mắt của tui đi, không vui nói.
“Hả? Gì cơ?”
“Lên giá, một cây hai hộp, không chịu thì thôi.”
“Trời?! Tại sao?” Thanh niên kia kêu lên đầy ngạc nhiên.
“Tôi thích.”
“Vậy…hai hộp thì hai hộp! Hai người dọn hàng theo tôi đi lấy đi!” Thanh niên cao gầy tỏ vẻ cam chịu.
“Bạn anh còn chưa ra.” Kiều Yến lườm cái lều phía đối diện.
“Kệ, không đợi hắn, hai người theo tôi đi!” Tai anh ta lại đỏ lên.
Chọc người này vui thật ---
“Không cần, mấy cây này cho anh, đưa thức ăn đến địa chỉ này.” Kiều Yến khoát tay, bắt đầu dọn hàng.
Giàu dữ nha, vừa giàu vừa đẹp trai.
“Này…cậu không sợ tôi chạy à?”
“Trông anh không giống vậy.” Đây là lời khen mà, sao trong mắt Kiều Yến lại có vẻ xem thường nhỉ?
Nhét luôn miếng vải rách đựng mấy cây dao vào ngực thanh niên cao gầy kia xong, Kiều Yến kéo tui đi, còn không quên quay đầu dặn: “Tốt nhất tối nay anh nên đưa đồ tới.”
Tui lắc lắc tay Kiều Yến, nói với nhóc người này thú vị ghê, nhìn một chút là đỏ mặt, liếc một cái cũng đỏ mặt.
Kiều Yến cười nói: “Nếu chị muốn em cũng có thể làm được.”
Chà chà, bởi vậy tui mới thích người sống đó, vui phải biết.
Mấy con zombie xấu xí sao mà so được với người sống cơ chứ.
Quả nhiên ~ tui nên tìm một người sống cầm dù cho mình.
Đến tối, thanh niên nọ thật sự giữ chữ tín đưa tới một thùng thức ăn đóng hộp, nhưng không phải chính anh ta đưa tới, nghe nói là phải đi công tác nên nhờ người ta mang đến đây giùm.
18 hộp, có thể ăn sáu ngày, chờ tới ngày thẻ thân phận được phát xuống chắc cũng đủ.
Lúc người kia vận chuyển thùng thức ăn cho bọn tui, tui và Kiều Yến rõ ràng cảm nhận được một đống ánh mắt dòm ngó.
“Hai người sẽ không sao chứ?” Người thay thế cho thanh niên cao gầy hơi lo lắng.
“Không sao. Bọn họ đi tới nhưng sẽ bò về.” Kiều Yến không có dao nhỏ nhưng dao phay và súng lục vẫn còn, dư sức đối phó với zombie cấp thấp hay du côn lưu manh gì đó.
Lại nói, còn có bản cương thi đây, nếu bản cương thi mà còn đánh không lại, cái căn cứ này cũng thất thủ luôn rồi.
Kết quả là tối đến, Kiều Yến bắt được bốn tên trộm, có kẻ bị phát hiện liền xoay lưng bỏ chạy, Kiều Yến bỏ qua cho những người đó, còn những kẻ bị phát hiện liền nhào lên định đánh người thì bị Kiều Yến cho bò về.
Chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng chờ được thẻ thân phận chính thức cho Chính Phủ phát.
Trên mặt thẻ có số, tên, loại công dân và địa chỉ.
Cảm giác như…thẻ treo cổ cho chó.
Lại nhìn giấy thông báo tuyển dụng công việc của bọn tui được đính kèm theo cái thẻ, điều kiện đãi ngộ này….Kiều Yến vò nát tờ giấy rồi ném luôn ra ngoài cửa sổ.
Làm mệt chết cũng chưa chắc có thể ăn no, đó là cuộc sống hằng ngày của công dân hạng ba.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
39 chương
760 chương
189 chương
40 chương
20 chương
54 chương