“Đoàn xe nào ở khu D vào trước?” Quan sát không lâu thì binh lính sau lưới sắt hô. “Chúng tôi.” Kế bên truyền đến tiếng người gấp gáp, là gã đàn ông hôm qua người phụ nữ kia kéo đi, cái người là “Anh Dương” ấy, xem ra ông ta là chủ đoàn xe kế bên. “Vào đi.” Tui nhìn bọn họ tiến vào sau lưới sắt, sau đó xuống xe theo chỉ thị của binh lính, xếp hàng đi vào một căn nhà được cải tạo thành trạm nghỉ. 20 phút sau, binh lính lại hô “Đội tiếp theo khu D!” “Đi thôi.” Vưu Bằng Siêu ưỡn cái lưng mỏi, chui vào xe việt dã. Từ từ lái xe đến gần lưới sắt, những binh lính võ trang hạng nặng có vác súng máy ở bên trong kéo lưới sắt ra cho bọn tui vào. Dừng xe ở nơi được chỉ định xong, ba người bọn tui theo mấy anh lính vào trong tòa nhà màu trắng. Không gian bên trong tòa nhà này bị chia thành rất nhiều căn phòng nhỏ, trên cửa mỗi phòng có treo một cái thẻ bài, có cái màu đỏ, có cái màu xanh lá. “Chọn những phòng màu xanh lá vào đi, mỗi phòng một người thôi. Người lính phụ trách dẫn đường cho bọn tui nói. “Hai người không được ư? Xin hỏi vào đó làm gì?” Kiều Yến hỏi. “Nhóc ơi, điền thông tin thôi mà, đừng sợ, xem chị nhóc có sợ đâu kìa.” Người lính kia cười. “Chị em không thích nói khi ở một mình, em phải ở bên cạnh chị...” Anh lính kia rất dễ tính, xoắn xuýt một hồi rồi khua tay nói: “Thôi, hai đứa vào đi, chỉ hai đứa thôi nha, không được nhiều hơn.” “Cảm ơn anh.” “Anh vào đây, gặp lại sau.” Vưu Bằng Siêu dẫn đầu vào đại một căn phòng nhỏ. Kiều Yến kéo tui vào một căn phòng có thẻ bài màu xanh lá. Căn phòng nhỏ được ngăn ra làm đôi, có cửa thủy tinh để cách ly, trên đó có mấy cái lỗ nhỏ nên hai bên vẫn có thể trao đổi với nhau. “Sao lại thế này? Xin hãy tiến vào từng người một.” Người đàn ông mặc quân trang phía sau cửa kính nói. “Xin lỗi anh, chị em không thích nói lúc ở một mình, xin anh hãy sắp xếp cho bọn em, anh lính dẫn bọn em vào cũng đồng ý rồi.” Kiều Yến đáp. “Thôi được, mời ngồi.” Người đàn ông mặc quân trang gật đầu, ý bảo bọn tui ngồi xuống. “Chúc mừng hai người đã thông qua vòng quan sát, mời hai người hãy điền vào tờ khai trước mặt tình huống của bản thân, xin hãy tự lấy tờ khai phía trên bàn dài bên phải.” “...Hách Hách, chị có viết chữ được không?” Kiều Yến nhìn tui. Tuy tui chưa từng viết...Nhưng mà hình như có chút ấn tượng. Tui cầm lấy giấy và viết, viết lên hàng đầu tiên chỗ để điền tên: Hách Hách. Kiều Yến ra vẻ vô cùng bất ngờ. Điền điền điền, người đàn ông mặc quân trang phía sau kính thủy tinh nói thêm: “Xin hãy điền vào đó tư liệu chi tiết, chúng tôi sẽ có kiểm tra, nếu phát hiện ra có người nói dối sẽ bị phạt nặng, nếu có câu hỏi gì xin hãy hỏi tôi.” Hai người bọn tui điền xong rất nhanh. “Xin hãy đưa qua khe hở phía dưới kính thủy tinh.” Người đàn ông mặc quân trang kéo tờ khai trên bàn ra đọc, lúc nhìn đến tờ thứ hai, lông mày của anh ta nhíu chặt lại như cái bánh quai chèo: “Hách Hách, số tuổi....bốn tuổi rưỡi?” “....Xin lỗi, có lỗi quá.” Mặt Kiều Yến đen thui, liên tục xin lỗi: “17 ạ, là 17 tuổi.” “Cô bé, đùa dai ở những nơi như thế này không phải là hành động sáng suốt đâu.” Người đàn ông mặc quân trang nhìn tui đầy bất mãn. Hừ, rõ ràng anh kêu tui điền “chi tiết” mà. “Có thông thạo loại kỹ thuật nào không?” Người đàn ông mặc quân trang hỏi. “Không có.” “Không thông thạo kỹ thuật...” Nói rồi người đàn ông mặc quân trang dùng bút đánh dấu lên giấy. “Cầm thẻ bài thân phận tạm thời của hai người ra ngoài bằng cửa sau đi, hai người sẽ được thu xếp vào ở khu J, đây là địa chỉ.” “Những thứ chúng tôi để trên xe...?” “Sau khi kiểm tra sẽ có người đưa tới tận nơi của các người.” Ra khỏi trạm nghỉ bằng cửa sau, Vưu Bằng Siêu đã chờ sẵn ở ngoài. “Hãy tới đây đăng kí, vật tư của các người sẽ đưa tới chỗ ai?” Có binh lính cầm một cuốn sổ tới. “Khu E số 3912.” “Khu J số 4744.” Kiều Yến và Vưu Bằng Siêu nhìn nhau. “Anh không ở cùng bọn em à?” “Hai người không vào đội vật tư đặc biệt hả?” Hai người hỏi cùng lúc. “Đội vật tư đặc biệt? Em không biết.” Kiều Yến trả lời. “Cái gì? Anh còn tưởng hai đứa nhất định sẽ vào đó!” Vưu Bằng Siêu gào thét. “Bọn họ không hỏi hai đứa...? A....chắc chắn là do vẻ ngoài của hai đứa! Hay là anh quay lại nói với họ?” Xem ra Vưu Bằng Siêu muốn lôi kéo bọn tui vào cái đội vật tư đặc biệt gì gì kia. “Thôi, quan sát kỹ rồi hẵn nói.” “Cũng đúng...” “Mấy người thảo luận xong chưa?” Binh sĩ cầm sổ không kiên nhẫn hỏi. Kiều Yến không nghĩ nhiều đã trả lời: “...Đưa đến khu E số 3912 đi.” “Này...hay là đưa đến chỗ hai đứa đi, nghe nói khu J không ổn lắm...” Vưu Bằng Siêu do dự. “Anh nghĩ hai đứa em sẽ bị đói chết ở đây à?” Kiều Yến dứt khoát từ chối. “Thì cũng đúng...nhưng mà...” Từ sau khi Vưu Bằng Siêu thay Kiều Yến chắn súng, hai người cứ nhất quyết không thừa nhận nhưng thật ra tình cảm giữa cả hai đã tốt lên rất nhiều. “Các người thật kỳ lạ, tôi làm người đăng kí ở đây lâu rồi. Đây là lần đầu tiên tui thấy vụ đùn đẩy kiểu này đó.” Binh sĩ phụ trách đăng kí nở nụ cười, vẻ không kiên nhẫn cũng không còn nữa. “Chỗ anh đi.” Kiều Yến quyết định. “Được rồi, đồ tới tay anh sẽ đưa phần của nhóc qua chỗ nhóc.” Vưu Bằng Siêu vẫn còn do dự lên tiếng đồng ý. Bọn tui vừa qua cửa đã có một đống người quần áo rách nát xông tới như ong vỡ tổ. “Xin hãy ngồi xe của tôi đi, chỉ một miếng bánh quy một người thôi!” “Ngồi xe của tôi đi! Của tôi! Rất thoải mái!” “Xin các vị ngồi xe của tôi đi...” “Chỗ này lạ nước lạ cái, anh sẽ không đi đường để tránh đụng phải những việc phiền toái, ngồi xe đi...Hai đứa muốn sao?” Vưu Bằng Siêu hỏi hai đứa tui. “Trên người em còn chút đồ ăn.” Kiều Yến đáp. Vưu Bằng Siêu cò kè mặc cả với một người trong đó, sau đó giảm đến mức còn nửa miếng bánh quy mới định giá. Anh ta vẫy tay với hai đứa tui, ngồi một chiếc “xe” làm từ mấy khối sắt vụn ghép lại run run đi từ từ. “Chúng ta cũng đi thôi.” Tiện tay chọn một người lái xe, bọn tui ngồi trên chiếc xe lúc nào cũng có thể xe một nơi bánh một chốn, lảo đảo tiến vào thủ đô của bọn tui.