Hoàng thất không có bí mật, vì vậy sau khi Khang Hi đọc được bản tam tòng tứ “được” đại náo Viên Minh viên thì cười đến thiếu chút nữa tắc thở. Lão kích động chạy sang hàng xóm cách vách(*) để nghe giải thích, có lẽ đây chính là sự tò mò của người ham học hỏi. Thế nhưng đồng thời, chuyện này cũng khiến cho cố gắng lúc trước của Ung thân vương phi Ô Lạt Na Lạp Thị chảy xuống sông xuống biển. (*) Khang Hi đang dưỡng bệnh tại khu viện của Tam bối lặc, cạnh Viên Minh viên. Về phần Đông Thục Lan thì vì lần đầu tiên vận động ở thư phòng chưa quen nên nhu cầu cấp bách nhất bây giờ chính là nghỉ ngơi chứ không phải cùng Hoàng thượng nói chuyện phiếm. Nàng thấy Khang Hi tinh thần phấn chấn, bộ dạng cao hứng, lại nhìn đến tình cảnh thê thảm lúc này của bản thân, không nhịn được oán thầm: đúng là phải để cho nhóm quần thần nhìn lại bộ dạng của Hoàng thượng bây giờ, tinh thần khỏe khoắn, bước đi như bay, nào có chút gì là đang đổ bệnh, vậy mà lão còn không biết xấu hổ đầu năm tự xưng bệnh nặng đến cây bút không cầm được, viết chữ cũng không xong! Hiện tại Đông Thục Lan giống như một vận động viên chạy ma ra tông vậy, mỗi lần cũng phải chạy tám trăm thước, ngày thứ nhất không hề hấn gì, nhưng đến hai ngày sau thì xương sống thắt lưng đều đau, một loạt những triệu chứng thi nhau xuất hiện. Mặc dù ngày nào nàng cũng gọi người đến đấm bóp nhưng cơ thể đau nhức không phải ngày một ngày hai là hết được. Vì vậy nàng tuyệt nhiên không muốn Hoàng thượng tới tán dóc, chỉ riêng màn nhún gối thi lễ đã được liệt vào hàng động tác yêu cầu cao rồi! Đáng tiếc là nàng thuộc nhóm người không có quyền lên tiếng. “Hoàng thượng cát tường, Thành vương gia cát tường, Thập Tam bối lặc cát tường…” Quả nhiên chỉ cần hơi nhún gối là chân và người lại bắt đầu đau ê ẩm. Khang Hi phất phất tay, ra hiệu nàng không cần hành lễ: “Nghe nói lúc đại nha hoàn của Đông Giai Thị ngươi xuất giá, ngươi yêu cầu nhà trai phải đọc tam tòng tứ đức, chẳng lẽ ngươi mong hắn làm được tất cả những thứ đó sao?” Vừa nói Khang Hi hoàng đế vừa chỉ về phía tờ giấy Lý Đức Toàn đang cầm trong tay. Lý Đức Toàn đi tới trước mặt Thục Lan, khẽ cúi người. Đông Giai Thị dùng hai tay đón lấy tờ giấy, nhìn qua nội dung thì đúng là tam tòng tứ đức Chu Lan Thái viết: thê tử ra khỏi nhà phải đi theo, thê tử ra lệnh phải làm theo, thê tử nói sai phải mù quáng mà theo, thê tử trang điểm phải đợi được, thê tử tiêu tiền phải chi được, thê tử không vui phải nhịn được, sinh nhật thê tử phải nhớ được. “Điều này sao có thể, Hoàng thượng ngài lại nói đùa rồi. Khổng lão phu tử không phải đã nói trong ba người đồng hành tất có thầy của ta(*) sao, chọn người tốt để theo, nhìn người không tốt để chỉnh đốn lại mình. Bất luận là Nữ giới hay là tam tòng tứ đức suy cho cùng cũng giống nhau.” (*) Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư. “Ồ? Nói như ngươi thì bản tam tòng tứ đức của nam nhân này chính là “người tốt để theo” sao?” “Cái này…” “Trẫm không trách tội ngươi, ngươi cứ việc nói ra.” Khang Hi thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Đông Thục Lan thì khai ân cho nàng nói thẳng. “Tạ Hoàng thượng. Câu đầu trong tam tòng – “thê tử ra khỏi nhà phải đi theo” không có gì sai cả. Mặc dù dưới sự trị vì của Hoàng thượng Đại Thanh ta quốc thái dân an nhưng chưa thể đạt tới mức ‘Đêm ngủ không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường’. Phu nhân bình thường ra ngoài đều có thị vệ đi theo bảo hộ để đề phòng gặp phải phường háo sắc vô lại, không giống như phụ nữ bình thường, bọn họ không trông cậy vào phu quân thì ai, chẳng lẽ lại mong một hiệp sĩ rảnh rang từ đâu tới? Cho dù phu quân của các nàng là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt thì vẫn có thể bảo vệ được phần nào khuê dự của các nàng nếu đi theo.” “Được rồi, coi như ngươi nói có lý. Vậy hai “theo” còn lại thì sao?” Khang Hi gật gù. “Về câu ‘Thê tử ra lệnh phải làm theo’, nếu như ‘lệnh’ ở đây hợp tình hợp lí, không phải là cố tình gây sự thì cớ gì không nghe theo? Nếu như vậy thì số các phu nhân được ban danh không đố kị trong lịch sử sẽ nhiều hơn hẳn. Về cái ‘theo’ thứ ba – ‘Thê tử nói sai phải mù quáng theo’, thiếp thân cho rằng tác giả chỉ muốn đối ứng với một đoạn trong Nữ giới của Ban Chiêu mà thôi: không lí lẽ phản đối, tranh phân đúng sai, nên cứ đương nhiên phục mệnh. Theo nô tì thấy thì đây là yêu nhưng cũng là hại, không nên làm theo.” “Ừm…giải thích không tồi. Vậy còn ‘tứ đức’? Ngươi cũng giải thích một chút xem sao.” Khang Hi thấy hơi mệt, người tà tà tựa vào ghế. “Dạ.” Đông Thục Lan âm thầm kêu gào, đây rõ ràng là “tam tòng tứ đức” của nam tử, phải để cho đám nam nhân tự mình lý giải, sao lại có chuyện để một nữ tử như nàng giải thích? Đến Nữ giới cũng là mẫu thân dạy nữ nhi, nàng cũng chưa nghe thấy có a mã nào làm chuyện đó bao giờ. Nếu thái thượng hoàng không tiện thì cũng nên để thầy dạy hoàng tử giải thích mới phải. Khụ…thầy dạy hoàng tử? Bạn học Thục Lan nghĩ đến lão bát cổ Phương Đình kiếm chuyện với nàng ở Nhiệt Hà đầu tiên. Nếu thực sự có ngày lão giảng giải tam tòng tứ đức cho Khang Hi thì…thôi quên đi, nói không chừng lão đầu Phương Đình nhìn thấy tờ giấy này của nàng xong sẽ lập tức hộc máu bỏ mình chứ chẳng đùa. “Điều đầu trong tứ đức là ‘Thê tử trang điểm phải đợi được’. Có câu: Phật kim trang, người y trang; ba phần trời sinh, bảy phần trang phục. Câu này vừa hợp với ‘dung’ trong công dung ngôn hạnh, thê tử phục sức xinh đẹp, phu quân thêm thể diện, chuyện này là hiển nhiên.” Thục Lan ngừng lại một lát, len lén quan sát phản ứng của Khang Hi. Cũng không tệ lắm, Khang Hi gia đang ngồi trên ghế gật đầu. “Về câu ‘Thê tử muốn tiêu tiền phải chi được’, đó là nô tì bạo gan. Nô tì từng đọc qua một quyển sách nói về vấn đề làm cách nào để trở thành một thương nhân thành công, trong đó có câu: muốn kiếm được tiền thì trước hết phải biết tiêu tiền. Khi đã biết người ta chịu bỏ tiền để làm gì thì có thể theo đó mà đầu tư buôn bán.” Khang Hi ngẩng đầu suy nghĩ một một lát rồi gật đầu đồng ý: “Có phần mới mẻ, đáng tiếc lão Cửu không có ở đây.” Thành thân vương Dận Chỉ vội tiếp lời: “Bẩm Hoàng a mã, đợi chút nữa nhi thần chép lại một phần lời giải thích của Đông Giai Thị đem gửi cho Cửu đệ là được.” Chuyện gì vậy?! Tam a ca thật sự muốn quảng bá rộng rãi ‘tam tòng tứ đức’ sao? Đông Thục Lan giật mình nhìn về phía Vương gia nhà mình. Đáng tiếc Dận Chân ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng. “Tiếp tục.” Khang Hi nhắc. “Dạ. Điều thứ ba là ‘Thê tử tức giận phải nhịn được’.” Đông Thục Lan vừa mới nói tới đây, Dận Tường đã lập tức nhớ lại chuyện lần trước Đông Giai Thị dùng ngọc như ý vua ban để ném Tứ ca, sau đấy Tứ ca đúng là có dẫn cả phủ đến Nhiệt Hà du ngoạn. Xem ra hạng mục này Tứ ca thực hiện không tệ. “Đây thực chất không phải để khuyên nam nhân nên từ bỏ khí khái nam tử hán để sợ thê tử. Ngược lại, nó thể hiện sự rộng lượng của nam nhân, không chấp vặt cùng nữ nhân. Chút khoa chân múa tay của nữ tử đối với nam tử không phải chỉ bằng đấm bóp thôi sao. Với lại có câu ‘thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi’, nếu đã không để phu quân trong lòng thì tội gì phải tức giận?” “Xem ra trong lòng thứ phúc tấn có Tứ ca rồi.” Giọng Thập Tam tuy nhỏ nhưng Khang Hi cùng Dận Chỉ đứng rất gần đó nên đều nghe được hết, tiếp đó hai người rất ăn ý quay sang liếc Tứ Tứ một cái, xem ra lão Tứ đã từng được vị Đông Giai Thị thứ phúc tấn này “thương yêu” kiểu đó rồi! Đông Thục Lan nhìn lại tờ giấy, rốt cục cũng đến điều cuối cùng, mệt mỏi quá nha. “Sinh nhật thê tử phải nhớ được. Đây thực ra là cách để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng vừa tiện vừa nhanh.” Nàng kết thúc, mọi người đều không nói gì. Khang Hi một lát sau mới có phản ứng: “Giải thích xong rồi?” “Dạ.” Đông Thục Lan cúi đầu, nhẹ giọng đáp. “Theo cách giải thích của ngươi thì trong tam tòng tứ đức này chỉ có một ‘theo’ là không đúng?” “Dạ.” Đông Thục Lan đầu đã thấp nay lại càng thấp hơn. “Các ngươi thấy thế nào?” Khang Hi quay người lại hỏi ba con trai đằng sau. “Nhi thần thấy trong tam tòng, điều thứ nhất còn có lý, điều thứ hai, thứ ba thì hơi…quá mức.” Thành thân vương đáp lời trước. “Vậy tứ đức thì sao?” “Tùy người mà khác.” Dận Chân suy nghĩ một lát mới cẩn thận trả lời. Khang Hi nghe xong lại thấy hứng thú: “Nói xem sao lại ‘tùy người mà khác’?” “Với điều thứ hai, nếu không có nghề nghiệp buôn bán thì trường hợp vợ tiêu xài vô độ khiến cho phu quân phải đi theo con đường phạm pháp cũng không phải là ít.” Vậy thì nam nhân vì cờ bạc, kĩ viện mà đi theo con đường phi pháp còn nhiều hơn. Lời này bạn học Thục Lan chỉ dám nói thầm trong bụng rồi len lén trợn mắt nhìn trời một cái cho bõ tức. “Hình như có người không mấy đồng tình thì phải?” Khang Hi hoàng đế chẳng những tinh mắt mà còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Ánh mắt mọi người, vì câu nói của Hoàng thượng, lại lần nữa tập trung trên người Đông Giai Thị. “Nô tì không dám. Nô tì là đang cảm thấy lời nói của Vương gia đúng là bốn phương trên dưới đều chí lý. Mỗi người phải trải qua những việc khác nhau, có trình độ học thức khác nhau, đối đãi tiếp nhận mọi sự theo những cách khác nhau, tự nhiên kết quả cuối cùng cũng mỗi người mỗi khác. Vì vậy mà nô tì thấy bốn chữ ‘tùy người mà khác’ này của Vương gia thật vô cùng chính xác.” Sao có thể làm xấu mặt Vương gia nhà mình trước mặt Hoàng thượng chứ, hai khuỷu tay của nàng cũng đều hướng vào trong cả. “Lão Tứ a, Ô Lạt Na Lạp Thị quả nhiên nói không sai, nếu bàn về mồm miệng, có Đông Giai Thị ngươi thì không ai hơn được.” Khang Hi cảm thán. “Hoàng thượng/Hoàng a mã quá khen, nô tì/nhi thần không dám.” Dận Chân cùng Đông Giai Thị Thục Lan đồng thời quỳ xuống. “Ai… Trẫm đây là cao hứng, cao hứng vì Đại Thanh có được một vị bác học phu nhân không thua gì nam nhi.” Nói xong Khang Hi gia liền đứng dậy, trời cũng không còn sớm, nghĩ đến đống công văn vẫn đang chồng chất trên bàn, lão liền thở dài: “Đông Giai Thị à Đông Giai Thị, nếu ngươi là nam nhi tất đã có thể thay trẫm phân ưu, thật là đáng tiếc.” Đông Thục Lan quỳ rạp hai gối xuống đất, cung tiễn Hoàng đế rời đi. Trên đời không có nếu như, lão cũng không tiếp tục bận tâm vì điều vô nghĩa nữa.