“Hoàng thượng định mượn cớ gì?” “Hoàng thượng bảo sẽ cho Cung Thân Vương* nhận tiểu thư làm nghĩa nữ, sau đó cho tiểu thư vào cung làm thư đồng của Tam cách cách”. * Đây là Ái Tân Giác La Hoằng Trú (Hòa Thạc Hòa Cung Thân Vương), con trai thứ năm của Ung Chính, mẹ là Thuần Khác Hoàng quý phi Cảnh thị, được Hiếu Thánh Hiến Hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc thị nuôi dưỡng, không phải Cung Thân Vương ở đầu truyện. Thục Lan phất tay cho người lui đi, thở ra một hơi: “May quá, ta suýt nữa thì cho rằng Hoàng thượng có bệnh thích trẻ con”. Dận Chân lừ mắt nhìn Đông Thục Lan. Trình Thi Ngữ lại tò mò vô cùng: “Thích trẻ con là thế nào ạ?” “Nghĩa ở mặt chữ, không có gì khác”. Hai mẹ con nàng đã quen với áp suất thấp trong phòng, nên không có cảm giác gì. “Nếu vẫn chưa hiểu thì đọc trong cuốn tự điển Khang Hi của con ấy, tra từng chữ một rồi đem nghĩa của ba chữ đó ghép lại sẽ ra”. Trình Thi Ngữ nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi thật sự bò khỏi người a mã, chạy đến giá sách chuẩn bị tra từ điển. Để tiểu Thi Ngữ tiện tra cứu, cuốn tự điển Khang Hi được đặt ở độ cao vừa phải. Đông Thục Lan luôn khích lệ Thi Ngữ tự thân giải quyết các vấn đề, kết quả không quan trọng, quan trọng là… hưởng thụ quá trình. Mặc dù thầy dạy các bộ môn khác (đặc biệt là đám người Long Khoa Đa) không tin tưởng lắm vào phương pháp giáo dục của Đông Thục Lan, nhưng vì Thục Lan không dạy Thi Ngữ một môn nhất định nào, thuộc vào tầng lớp nhân viên nhàn rỗi ngoài biên chế, lại không ảnh hưởng đến thái độ khi đi học của Thi Ngữ, vậy nên, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Nhưng mà lần này, hành động của tiểu Thi Ngữ lại bị ngăn cản, Dận Chân vươn tay ra bế con gái trở lại trong ngực: “Bây giờ con còn nhỏ, không cần biết mấy thứ này”. Con gái hắn vừa bị dọa sợ, ấn tượng về Tứ nhi tử trong lòng con bé đã chịu nhiều đả kích, hắn không thể để danh dự con trai bị hao tổn thêm nữa. Có bệnh thích trẻ con?! Đường đường là Hoàng đế Đại Thanh, sao có thể bị đồn đại như thế?! Đông Thục Lan ngồi bên cạnh trợn mắt lên nhìn, nhưng mà, thôi được rồi, nàng sẽ giúp lão gia nhà mình phân ưu, “Lão gia tử, cậu tuổi tác đã cao, ứng đối một lúc lâu đã mệt mỏi rồi, chi bằng để Chu Lan Thái cùng Đới tổng quản thỉnh một mình Hoàng thượng di giá tới thư phòng, cùng ngài ôn chuyện, có được không?” Nếu thấy Chu Lan Thái cùng Đới Đại rồi mà Hoằng Lịch vẫn không đoán được chuyện gì xảy ra, không dám một mình đến thư phòng, vậy thì chỉ có thể trách khi xưa lão gia tử đã chọn nhầm người kế vị, mặc dù hắn lúc trước không có nhiều lựa chọn, nhưng nhìn Hoằng Thời bây giờ xem, biết làm ăn, được mọi người yêu quý, nói chung là không tồi. “Ừ”. Dận Chân suy nghĩ một lát rồi đồng ý. “Thi Ngữ lại đây, hai mẹ con ta đi chỗ khác”. Đông Thục Lan ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Trình Thi Ngữ. Hai mẹ con nắm tay nhau ra ngoài. Vừa đi tới cửa, Thục Lan liền dừng bước: “Nếu cần thì hãy để hai huynh đệ chúng nhận lại nhau, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Năm đó nếu không có lão Cửu thì lão Bát chưa chắc đã được như vậy”. Nói xong, nàng không đợi Dận Chân xác nhận liền kéo con gái ra khỏi thư phòng. Có câu “tử đạo hữu, bất tử bần đạo*”. Người làm mẹ tất nhiên sẽ bảo vệ con gái, bia đỡ đạn nào có giá trị đều có thể đem ra dùng, dù không tránh được đạn, nhưng ít nhất cũng phân tán được sự chú ý. * Có thể hiểu là: chỉ cần mình sống là được, người khác không quan trọng. Nghe xong lời này, Tứ gia một lần nữa chìm vào im lặng, người làm cha làm mẹ nào cũng muốn dành cho con mình những gì tốt đẹp nhất, ở trong mắt bọn họ, con cái không bao giờ đủ trưởng thành, mãi cần sự quan tâm, mặc dù mấy năm nay Dận Chân thấy Hoằng Lịch cai quản quốc gia không tồi, quốc thái dân an, nhưng hắn vẫn cứ không an tâm, vẫn muốn làm gì đó giúp con trai. Mà Đông Thục Lan lại một lần nữa nói thẳng ra những gì trong lòng hắn, cưới được một nữ nhân thông tuệ như thế, lại còn là một nữ nhân luôn đứng về phía mình, thật sự là may mắn của hắn! Đang cảm thán, tiếng nói chuyện của hai mẹ con lại từ ngoài cửa thư phòng truyền vào, làm cho Dận Chân sững người, khóe miệng không nhịn được giật giật. “Thi Ngữ này, con có biết tại sao Lỗ Thái sư phụ và dì Thúy Châu lại phản đối việc con vào cung không?” “Bởi vì Hoàng đế ở trong cung, mà ngài ấy lại có bệnh thích trẻ con?” Quả nhiên, trẻ nhỏ nhớ những kiến thức mới rất nhanh. “Đây không phải là vấn đề chính. Chủ yếu là do hoàng cung là một cấm địa. Phần lớn nữ nhân đều ‘khi vào đứng thẳng, ra ngoài nằm ngang’ (vào lúc sống ra lúc chết). Sống như bị nhốt trong lồng, không thể đi đâu được. Trừ phi là làm cung nữ, sau hai mươi lăm tuổi sẽ được thả ra khỏi cung. Làm cung nữ là phải hầu hạ người khác, phải quy củ, nói năng cẩn thận chưa đủ, còn phải làm chỗ cho chủ tử trút giận. Con còn nhớ lần trước bị ta phạt làm thị nữ không? Ở trong cung còn thê thảm gấp trăm lần như thế”. Nghe đến đó, Dận Chân không thể không thở dài, tiếc thay cho Tứ nhi tử nhà mình, ngay từ đầu đã dọa Thi Ngữ sợ, bây giờ ngạch nương của con bé còn thêm mắm dặm muối không ngừng, e rằng lúc này rất khó để cải thiện quan hệ giữa hai huynh muội. Ở một khu nhà khác, Càn Long sau khi nhìn thấy Chu Lan Thái và Đới Đại liền trở nên vô cùng xúc động. Gặp được Lỗ Thái chỉ là tình cờ, thế nhưng bây giờ Chu Lan Thái và Đới Đại lại cùng ở đây, lẽ nào người đó cũng… “Các ngươi…” “Trình gia ở thư phòng cung nghênh thánh giá. Xin Thánh thượng di giá một mình”. “Làm càn!” Thị vệ lúc trước lại nhảy ra. “Câm miệng. Các ngươi đều ở lại đây”. Càn Long cố gắng kìm chế nỗi kích động không tên trong lòng. “Xin Hoàng thượng nghĩ lại”. Lần này tất cả hộ vệ đều khuyên can. “Ở lại đây!” Càn Long sa sầm mặt, giọng điệu chắc nịch không cho phép người khác dị nghị. “Dạ”. Những người ngăn cản đều đứng lùi lại. Trên đường đi về phía thư phòng, ba người không ai nói một câu, Càn Long cố gắng đè nến nỗi kích động đang lớn dần, đúng là người kia ư? Là người hắn nghĩ phải không? Khi Càn Long bước vào thư phòng, cửa phòng lập tức được người bên ngoài đóng kín, trong thư phòng chỉ còn lại Càn Long cùng một người đang đứng quay mặt về phía cửa sổ. Khi người nọ chậm rãi quay lại, hai đầu gối Hoằng Lịch rất tự giác khuỵu xuống: “Hoàng… Hoàng a mã”. Mặc dù Dận Chân không phải là người thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy đứa con trai nhiều năm chưa gặp lại, hai mắt của hắn vẫn hơi đỏ lên, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Đứng lên đi”. “Mấy năm nay a mã có mạnh khỏe không? Nhi thần chưa từng phụng dưỡng người, đúng là bất hiếu”. Sau khi ổn định lại tâm tình, Càn Long đứng dậy. “Ở đây mọi thứ đều bình an, con không cần lo lắng. Con chỉ cần ghi nhớ, cai trị Đại Thanh cho tốt chính là cách thực tế nhất để bày tỏ lòng hiếu thuận”. “Dạ. Nhưng mà, Hoàng a mã, tên Trần Thế Quan này…?” Càn Long mang chút hoài nghi, ông ta không công không trạng, không ai để ý, thế nhưng cách ứng đối của ông ta trước mặt hắn thì không một triều thần bình thường nào có thể sánh bằng. Nếu không phải do Trần Thế Quan biết giấu tài, thì chỉ còn một khả năng… “Trần Thế Quan là người mình, con có thể hoàn toàn tin tưởng ông ta”. Trong ba đời kể từ khi thế tông Hoàng đế khai quốc, đã có hai Hoàng hậu, hai Hoàng quý phi xuất thân từ dòng họ Đông Giai, thế lực gia tộc hiện giờ không phải bình thường, nếu để người ngoài biết hai nhân vật gây sóng gió nhất dòng họ Đông Giai vẫn còn sống, vậy thì hậu quả… Với tư chất của Hoằng Lịch, nhất định khi nhìn vào Thi Ngữ hắn đã đoán ra được một người, người còn lại, tốt hơn hết Dận Chân không nên để nhi tử phải phiền lòng. “Dạ”. Điều không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện không nên tra xét thì đừng tra xét. Rủi như điều tra ra chuyện khó giải quyết, vậy thì không khác nào gặp phải phiền toái lớn. Nếu Hoàng a mã đã nói người kia là Trần Thế Quan, vậy thì ông ta chính là Trần Thế Quan! “Về muội muội Thi Ngữ của con…” “Muội muội?!” Kinh hỉ, đúng là quá kinh hỉ, hắn từ nhỏ đã không có chị em gái, mặc dù con gái trong dòng họ không ít, nhưng mỗi lần nhìn thấy huynh muội nhà khác thương yêu nhau, lúc thì làm nũng, lúc lại đấu võ mồm, Hoằng Lịch đều hâm mộ không thôi, cho dù hiện tại hắn đã có tiểu cách cách của mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát. Không ngờ lần này tới Giang Nam lại phát hiện ra một muội muội ruột! Đợi đến lúc hắn về kể lại cho Hoằng Trú và Hoằng Chiêm, nhất định hai đệ ấy sẽ hối hận vì không đi cùng… Dưới ánh nhìn của Dận Chân, những suy nghĩ viển vông của Hoằng Lịch nhanh chóng biến mất, hắn trở về với thực tế. “Còn nơi này, trẫm hi vọng vẫn giữ nguyên hiện trạng. Trẫm không muốn nghe thấy bất kì lời đồn không hay nào làm tổn hại đến khuê dự của muội muội con”. “Dạ!” Chuyện này không cần Dận Chân phải nói, Hoằng Lịch sau khi biết Trình Thi Ngữ đáng yêu là muội muội của mình liền tự hứa sẽ bảo vệ cô bé thật tốt. Đồng thời, hắn còn âm thầm ghi nhớ, phải cho người đi hỏi thăm xem tiểu muội của hắn thích ăn món gì, mặc đồ như thế nào, có thích thứ gì không, Tứ ca hắn phải chuẩn bị một món quà thật lớn, thử tính xem hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu lần sinh nhật của muội muội rồi! Một hoàng đế bị muội muội điều khiển đã sinh ra như thế. Nhưng mà hắn không biết, trong một căn phòng ở viện khác, tiểu muội mà hắn một lòng hướng về đã đem Tứ ca hắn xếp vào hàng ngũ ác nhân, chỉ sợ tránh không kịp.