Vào lúc Long Khoa Đa nghênh đón đoàn người của Càn Long vào trong phủ, Trình Thi Ngữ liền lén chạy đi tìm viện binh ở nhà sau, nàng vẫn nhớ rõ những gì Thúy Châu bảo: nếu có mặt a mã thì Hoàng đế cũng đối phó được.
Chẳng qua là, khi nàng tưởng mình chạy đủ xa rồi, liền cao giọng hô lên: “A mã, ngạch nương cứu mạng!”
Trong lúc nhất thời, ở nhà trước, cả Long Khoa Đa lẫn đám tôi tớ đang đứng yên ở cửa đều không nhịn được trừng mắt lên, bọn họ không dám trừng Càn Long, vậy nên tất cả đều nhắm thẳng vào Lỗ Thái cùng Thúy Châu.
Hoằng Lịch nhất thời cũng mất hết mặt mũi, hắn đáng sợ đến thế sao?
“Trần Thế Quan, ngươi phải bị tội gì?” Một thị vệ bên người Càn Long lớn tiếng quát mắng.
Long Khoa Đa hai gối chạm đất: “Xin Hoàng thượng thứ tội”.
“Không sao, trẫm đã quyết định, để cho Trình Thi Ngữ tiến cung”.
Càn Long nói gọn gàng dứt khoát.
“Tiến cung?” Long Khoa Đa khẽ trừng lớn mắt: “Hoàng thượng, Thi Ngữ luận tuổi tác hay gia thế đều không đủ điều kiện để tham gia tuyển tú nữ”.
“Trần các lão nói đúng, xin Hoàng thượng nghĩ lại”.
Tùy tùng kia lại mở lời khuyên can, xem ra Trần Thế Quan này cũng không muốn đưa cháu gái tiến cung, đúng là thức thời.
Long Khoa Đa vừa nghe xong liền khẽ ngẩng đầu, liếc người tùy tùng không sợ chết kia một cái, không biết hắn tự coi mình là Lỗ Thái hay Niên Canh Nghiêu?
Quả nhiên, Càn Long sa sầm mặt, không vui nói: “Ngươi đứng lên đi”.
Hắn cùng Long Khoa Đa đang quỳ trên đất nói qua lại hai ba câu liền bỏ qua, vung áo choàng ngồi xuống ghế thủ tọa trong phòng khách.
“Tạ ơn Hoàng thượng”.
Long Khoa Đa run rẩy được người đỡ đứng dậy, ngồi vào chiếc ghế ở bên cạnh, âm thầm thở hắt ra: Tiểu tử này buông tha dễ dàng như vậy sao? Xem ra tên thị vệ vừa rồi cũng có chút địa vị, chốc nữa lão phải cho người đi hỏi thăm tin tức mới được.
Diễn trò thì diễn trò, nói thế nào, Long Khoa Đa cũng được coi là nguyên lão tam triều, chỉ nói riêng tuổi đời thôi đã quá đủ để lão trở nên trầm ổn bình tĩnh, cũng không sợ vị tiểu Hoàng đế trước mặt, huống chi, lão còn có một “tiên hoàng” làm chỗ dựa, chỉ có điều lá bùa hộ mệnh này nếu không phải tình huống bắt buộc thì nhất định không được sử dụng.
“Xem ra mấy năm nay khanh sống không tệ”.
Càn Long không tỏ thái độ gì, thầm đánh giá dáng người mập mạp của Long Khoa Đa hồi lâu, sau đó đột nhiên nói chuyện.
“Nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, cuộc sống không có khó khăn gì”.
“Trình Thi Ngữ này còn nhỏ đã biết đến luật pháp Đại Thanh, hiểu thế nào là nhân hiếu kiệt nghĩa, đều là nhờ khanh giáo dục tốt”.
“Hoàng thượng quá khen.
Thi Ngữ là con gái có muộn của cháu gái nội thần, từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều thành quen.
Lễ nghi quy củ đúng là chẳng ra sao”.
Mà cung cấm lại là nơi trọng quy củ nhất.
“Cô bé làm trẫm nhớ đến hoàng khảo* Thục phi đã qua đời”.
* Đây là cách gọi cha/mẹ đã mất.
Long Khoa Đa lại vội vàng đứng lên: “Nha đầu kia vạn lần không xứng với lời tán thưởng của Hoàng thượng.
Uy danh của bác học phu nhân cả Đại Thanh không ai không biết.
Không dám dối gạt Hoàng thượng, sở dĩ nha đầu này biết rõ luật lệ Đại Thanh là nhờ phụ thân con bé, cũng chính là cháu rể của thần, y có phần bảo thủ, cứng nhắc, lại không linh hoạt, lúc nào cũng đem luật pháp ra nói chuyện, Thi Ngữ tuổi còn nhỏ đương nhiên học theo những gì mình được nghe”.
“Ngày thường tiểu nha đầu này học những gì?”
“Cầm kỳ thi họa, nữ công,… đều là những gì bé gái bình thường được học”.
Long Khoa Đa có dự cảm không lành.
“Thế nhưng lúc ở trên đường, trẫm nghe tiểu nha đầu kia nói, cô bé còn được học giám định cùng thưởng thức ngọc khí”.
Hai mắt Càn Long nhìn chằm chằm vào Long Khoa Đa, quả nhiên phát hiện được một chút kinh ngạc trong mắt vị cựu thần này.
Hắn lại nói thêm một câu: “Không có ý lừa người, cũng sẽ không bị người lừa gạt.
Trẫm nhớ không lầm chứ”.
“Dạ”.
Thị vệ bên cạnh cửa vội cúi đầu đáp.
Xem ra phiền toái lần này không phải do mình Lỗ Thái rước lấy, chủ yếu là do tiểu Thi Ngữ làm lộ chân tướng, khiến người ta chú ý, chuyện này mà để ngạch nương con bé biết thì không hiểu sẽ ra đời biện pháp trừng trị nào đây? Lần trước Thục Lan bắt con bé mặc trang phục hầu gái của phương tây, còn đeo thêm tai mèo với cái đuôi, dễ thương vô cùng, sau đó còn bắt con bé hầu bên người, lúc thì đấm lưng, lúc lại bưng trà cùng điểm tâm, đi đi lại lại suốt cả ngày.
Người khác nhìn thấy vừa thương lại vừa ghen tị, tự hỏi tại sao người được hầu hạ không phải mình! Long Khoa Đa bỗng nhiên có phần mong chờ hình phạt lần này.
Suy nghĩ của lão bị quăng lên chín tầng mây, lúc quay lại mặt đất đã thấy Càn Long đang nhìn mình chằm chằm, có ý nói: khi quân là trọng tội, xem ngươi định giải thích thế nào.
Long Khoa Đa không chút hoang mang ôm quyền: “Hồi bẩm Thánh thượng, người trong nhà cũng không thỉnh thầy chuyên dạy về ngọc khí, chỉ tại chúng thần thích ngọc, nên bình thường mới hay nhắc đến”.
“Vậy khanh gia còn sở thích nào khác để ‘nhân tiện’ dạy cho nha đầu này không? Nói ta nghe xem”.
Càn Long hơi chuyển mắt, trong đầu chỉ nghĩ xem làm cách nào để đem nha đầu thú vị kia vào cung.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, chúng thần có dạy chút ít thi từ…” Long Khoa Đa không biết rốt cuộc tiểu Thi Ngữ đã để lộ bao nhiêu nên trả lời rất cẩn thận, trong lòng thầm nghĩ cách xác định mục đích của tiểu Hoàng đế trước mặt.
Ở nhà trước đang vừa đánh vừa công dồn dập, ở nhà sau cũng không hề nhàn rỗi.
Trình Thi Ngữ vừa chạy vào thư phòng liền trèo lên ghế thái sư của Dận Chân, ôm cổ hắn: “A mã cứu con”.
Dận Chân dùng một tay ôm con gái vào trong ngực, sắc mặt hơi khó chịu, tiểu Tứ đúng là không ra làm sao, hù dọa muội muội nhà mình đến mức này.
“Yên tâm, có a mã ở đây, ai cũng không thể mang con đi!”
Đông Thục Lan ngồi ở bàn đối diện nheo mắt lại: “Tiểu Thi Ngữ đừng vội làm nũng, kể lại chuyện xảy ra lúc đó xem nào, vì sao Hoàng thượng lại nổi hứng thú, nhất định muốn đem con vào cung?”
Trình Thi Ngữ lắc đầu: “Không biết ạ”.
“Sau khi Lỗ Thái đưa Hoàng thượng đến chỗ con thì xảy ra chuyện gì? Cẩn thận nhớ lại xem, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ qua”.
“Dạ”.
Xem ra ngạch nương lại muốn sắm vai Địch Nhân Kiệt của Đường triều*, chuẩn bị phân tích “vụ án” rồi.
“Con nhớ sau khi Lỗ Thái sư phụ trở về, Hoàng thượng có hỏi qua về tình hình của sư phụ, còn rất tức giận, mắng cữu gia gia khắt khe với cận thần của tiên hoàng”.
* Địch Nhân Kiệt (630-700), còn được gọi là Lương Văn Huệ công, là một vị quan có tiếng liêm minh, một người văn võ song toàn của nhà Đường cũng như triều đại Võ Chu, Võ Tắc Thiên.
Với năng lực phá án tài tình, mọi vụ án ông điều tra đều có cái kết bất ngờ thông qua việc điều tra ra những tình tiết rất tinh tế khiến người người bội phục, ngợi ca.
Vậy nên hắn muốn trừng trị Trần gia, cho Trình Thi Ngữ chịu tội vào cung? Đông Thục Lan nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Dận Chân.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó sư phụ nói không phải, còn giải thích mọi chuyện rõ ràng, Hoàng thượng không nói gì nữa, ngài bỗng dưng lại hỏi con đang nhìn cái gì, con liền thật thà trả lời là đang nhìn mảnh ngọc trên mũ ngài…”
Đông Thục Lan càng nghe càng hiểu đầu đuôi sự việc, xem ra lúc trước nàng đã trách oan Lỗ Thái rồi, phiền phức lần này là do Trình Thi Ngữ tự mình rước lấy! “Sao lại không muốn tiến cung? Chẳng phải Hoàng thượng đã nói tiến cung là niềm vinh hạnh của gia đình, sẽ làm rạng rỡ tổ tông?”.
“Lỗ Thái sư phụ cùng dì Thúy Châu đều phản đối, họ sẽ không hại con đâu”.
Trình Thi Ngữ thành thật đáp lời.
“Coi như con còn có chút đầu óc”.
Nhận xét của Đông Thục Lan thành công đem lại cho nàng một cái liếc mắt bất mãn từ phía Tứ gia.
Có điều Trình Thi Ngữ lại thở phào một hơi thật to, nghe giọng điệu của ngạch nương là biết phiền phức lần này chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa, chỉ là không biết nàng sẽ phải chuộc tội thế nào.
Quả nhiên, “Con đã thích ngọc đến thế, Hoàng thượng nghe con nói xong còn muốn đem con vào cung, xem ra ở phương diện giám định cùng thưởng thức ngọc con cũng có thiên phú, ta nghĩ, hay là con chép lại một lần cuốn Khê đình thú sự xem sao, trong đó không chỉ bàn về ngọc, mà còn có thiên văn, viết về Bắc Đẩu Thất Tinh, địa lí cùng phong tục các nơi nữa”.
Thấy Trình Thi Ngữ đang hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Dận Chân, Thục Lan nhanh chóng bồi thêm một câu: “Coi như nhân tiện luyện viết bút lông”.
Được rồi, cô bé nhận phạt, nếu đem so sánh thì chép một lần Khê đình thú sự để luyện chữ còn thú vị gấp ngàn lần mấy bài thơ văn triết lí Khổng Mạnh, mấy thứ đó đúng là vừa nhàm chán lại vừa buồn ngủ, thế nhưng nếu cô bé viết xấu thì a mã sẽ mất hứng.
Trình Thi Ngữ không muốn nhìn thấy vẻ mặt không vui của a mã.
Cô bé nghe cữu gia gia kể, a mã là một người rất ít nói, chuyện gì cũng để ở trong lòng, không chịu nói ra.
Không giống ngạch nương, chuyện gì cũng nghĩ thông, tâm thế khi có chuyện xảy ra là “thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, trời sập sẽ có người cao gánh”.
Vậy nên, những vấn đề nhỏ không thể tác động đến thần kinh thô của ngạch nương, nói quá lên chính là, chuyện phải lớn như trời sập mới có thể làm ngạch nương đau lòng hoặc tức giận; ngược lại với ngạch nương, a mã cô bé tinh thế hơn nhiều, vậy nên Thi Ngữ phải bảo vệ a mã, không được làm a mã buồn lòng.
Đang lúc này, người được phái đi nghe ngóng tình hình nhà trước trở lại bẩm báo, nói rằng “Trần các lão” đang gặp phiền phức, có vẻ sắp không chống đỡ được nữa.
Dận Chân cùng Đông Thục Lan đều có chút kinh ngạc, bằng công lực của lão hồ ly Long Khoa Đa mà cũng có lúc không chống đỡ được? Là do công phu của tiểu Tứ tốt hơn, hay là Long Khoa Đa đã tuổi già sức yếu rồi? Nghĩ lại thì chuyện này cũng có thể xảy ra, Long Khoa Đa đã rời xa triều đình nhiều năm, trở thành lão Đại của Trần phủ, lâu rồi không chơi trò tranh đấu trước kia, công lực giảm sút cũng là chuyện dễ hiểu.
Xem ra cảnh cha con gặp lại là không thể tránh được.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
100 chương
4707 chương
72 chương
510 chương
46 chương