Những ngày vô tranh đã qua, qua một năm rưỡi, trù nghệ của Thì Văn Chi nhanh chóng tiến bộ đồng thời, kiếm pháp mà Chung Ly Dạ học được đã đến chiêu thứ 18, lúc trước học thì không thấy khó khăn, càng về sau càng khó học, mỗi lần đều thấy thiếu thiếu gì đó, chiêu thứ 19 hắn đã học hai tháng rồi, mà không có thuận buồn xuôi gió tí nào, chỉ cảm thấy không trơn tru. Mà Tịch Tình Nhi, đã đọc cuốn kiến giải dược thảo ba lần, nàng tuy rằng thông minh, nhưng không có đạt tới trình độ gặp qua một là nhớ, hơn nữa mấy thứ này, cũng không phải học bằng cách nhớ là xong đâu, phải học đến trong đầu, nhớ đến trong lòng, mặc kệ ở chỗ nào nhìn thấy dược thảo, đều phải nhớ đến dược tính của nó, mỗi một lần xem, nàng cảm thấy như học thêm một điều mới. Sáng sớm nhìn thấy muội muội đeo giỏ trúc xuất môn, Chung Ly Dạ buông kiếm nhíu mày, tuy rằng này nửa năm nay Tình Nhi thường xuyên đến sau núi tìm dược thảo, nhưng mỗi một lần xuất môn, hắn đều lo lắng không thôi, thân là công chúa lá ngọc cành vàng, sao lại giống như dược nông vậy, mỗi lần nhìn thấy hình tượng này của nàng, hắn đều lắc đầu, không thể nào ngăn cản được. “Tình Nhi, thật sự không cho ca theo cùng?” Tịch Tình Nhi bất đắc dĩ nhìn Chung Ly Dạ nói xong một bài văn, ngay từ lúc nàng muốn xuất môn hắn đã đòi theo cùng,hắn đi theo vài lần, sau núi rất lớn, nàng hái thuốc ở rìa ngoài thôi, động vật lớn gì còn chưa gặp qua, chỉ có một vài con thỏ, gà rừng này nọ thôi, không có gây nguy hiểm gì hết, dưới sự yêu cầu của nàng, Chung Ly Dạ mới miễn cưỡng không đi theo, nhưng là mỗi lần xuất môn sẽ hỏi vài câu, giống như bây giờ. “Ca ca, muội không có đi xa, mặt trời xuống núi, muội sẽ về mà.” Nghe lời hứa chắc chắn, Chung Ly Dạ cũng không có cưỡng cầu, “Cẩn thận một chút, chờ muội về cùng ăn cơm.” “Đã biết.” Quen thuộc lên núi, vốn ở đây không có một con đường những bị nàng dọn thành, Tịch Tình Nhi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Ngọc, “Cho nên Tiểu Ngọc, đệ phải cố gắng tu luyện, sau này mới có thể ở cùng tỷ tỷ.” Ánh mắt Tiểu Ngọc loé lên ngân quang,“Ân, Tiểu Ngọc đã biết, Tiểu Ngọc gần đây chăm chỉ tu luyện, linh lực có tiến bộ rồi đó.” “Ngoan, tỷ tỷ nói đúng chứ.” Tịch Tình Nhi híp mắt, nếu nàng cảm gíac không sai, có người đang lén quan sát nàng, loại cảm giác này hai lần trước cũng có, nếu chính là người thường nàng sẽ không có hứng thú, nhưng là đối phương có linh lực, hơn nữa linh lực dao động rất rõ, hiển nhiên không là chưa học cách che giấu linh lực của mình. Tìm chỗ ngồi xuống, nửa khép mắt, ừ nơi này có thể cảm nhận rõ phương hướng của linh lực, chỉ cần đối phương hơi động, nàng có thể cảm giác được. (Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^) Một hồi lâu sau, đại khái đối phương nghĩ nàng đang ngủ, lộ ra nửa đầu tò mò nhìn nàng, Tịch Tình Nhi thiếu chút nữa không nhịn được, vốn nghĩ Tiểu Ngọc là một cực phẩm tiểu chính thái, mà oa nhi này cũng không kém chút nào, bộ dáng đại khái khoảng 6,7 tuổi, mặc một cái áo yếm màu hồng, đai lưng cùng màu, nhìn đáng yêu lắm, làm cho nàng nhớ tới Chiêu Tài đồng tử. Đứa nhỏ như thế sao lại có linh lực? Khoảng thời gian ở trong không gian nàng cũng có hiểu biết nhất định, ở thế giới này căn bản không có linh lực, chẳng lẽ đứa nhỏ này đến từ thế giới khác? Nhưng đầu nhỏ này nhỏ như vậy đâu thể xuyên không. Tịch Tình Nhi suy nghĩ một hồi, thân hình trước mắt ứ giật giật nàng mới mở to mắt, lúc nhìn đến, nàng vừa động đứa nhỏ kia liền trốn, ân, tính cảnh giác không tệ, nếu nàng không có tu luyện linh lực, phỏng chừng cũng không biết có tiểu bất điểm đi theo nàng. Nhìn thấy dược thảo, cẩn thận dùng xẻng đào lên, cả ngọn núi này nhiều năm không ai đến, nên tài nguyên phong phú, ven đường tùy tiện hái một gốc dược thảo đều có thể bán được gía tốt, còn ở trong này cả đời cũng sẽ không lo bị đói. Nhìn sắc trời, không thể vào sâu bên trong được, Tịch Tình Nhi về ới nhà trước khi mặt trời lặn, từ đằng xa đã thấy Chung Ly Dạ đang chờ, cảm giác đứa nhỏ phái sau không có đi theo ra ngoài rừng, nàng mới yên lòng bước nhanh đến chỗ ca ca. Có một số việc, vẫn nên tự mình nói, mặc kệ là hữu tình, ái tình và thân tình, đều không dò xét được, cứ như bây giờ là tốt “Ca ca, muội đã về.” Chung Ly Dạ bước đến nhận lấy giỏ trúc, rồi lau mồ hôi trên trán cho nàng “Tình Nhi, lần sau nên hái một ít thôi, dù sao cũng gần đây, tuỳ thời có thể đi, thân thể muội không tốt, đừng gánh nhiều thứ quá.” Tịch Tình Nhi ôm cánh tay hắn, “Ca, ca lải nhải ngày càng nhiều.” “Ca đây là vì ai.” Chung Ly Dạ buồn cười liếc nhìn nàng một cái, “Muội còn chê sao” “Nào có, muội thích ca lải nhải như thế, điều này chứng minh ca ca quan tâm đến muội.” Tịch Tình Nhi mỉm cười, nụ cười làm ấm lòng người. Chung Ly Dạ nhìn hai lúm đồng tiền của nàng, không nói nữa, từ khi lưu lạc dân gian, hắn suy nghĩ, nếu không có thế lực hùng hậu sẽ bị người hại, xảo thủ, cường hào nơi nào mà không có, hắn tuyệt đối không cho phép, một năm rưỡi này, tuy sống một cuộc sống thường dân, thế nhưng nhiệt huyết bừng bừng, như mạch nước ngầm cứ chảy mãi. Trước kia lúc Tình Nhi còn nhỏ, phụ hoàng,mẫu hậu bảo hộ chu đáo, tuy rằng biết trong cung có vị công chúa tài mạo song toàn, nhưng rất ít người nhìn thấy, ngay cả cung nữ, thái gíam trong cung ít thấy mặt chủ tử, chỉ có khi nào trong cung có yến tiệc mới thấy chủ tử xuất hiện Hiện tại Tình Nhi so với trước kia kiên cường hơn không chỉ một, hai điểm, gương mặt tinh xảo không phải nói, thanh nhã như lan, thanh u như tuyết, toàn bộ khí chất của nàng khiến người ta phải cảm khái, nếu Tình Nhi lấy bề ngoài này hồi cung, tuyệt đối sẽ bị các cung nhân coi là địch nhân, cuối cùng sẽ bị xem như là con cờ chính trị, nghĩ đến chuyện này, hắn đều phải có được thực lực mạnh mẽ, bảo vệ cuộc sống sau này của Tình Nhi, để nàng vô ưu vô lo, sống một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống bình thản mà nàng muốn, hắn sẽ để nàng làm theo ý thích “Đi rửa mặt trước đi, rồi ra ăn cơm.” “Hảo.” Tịch Tình Nhi không có lấy ra tuyệt học nào cho Thì Văn Chi học, nếu người khác biết nàng xem trân bảo trong tay như củ cải trắng, vậy ca ca sẽ lo lắng cho nàng lắm đây, nếu ngày sau nàng đào tạo ra một người lợi hại hơn ca ca, đó là uy hiếp quá lớn. Đương nhiên, củ cải trắng là cách so sánh ở Địa Cầu, ở đây, củ cải trắng chỉ là một loại thực vật có thể ăn Nếu thật muốn dạy Thì Văn Chi, thì nàng sẽ để cơ hội này cho ca ca, người trung thành đi theo nàng dù có tiền đồ cũng thành không có tiền đồ, nàng chí muốn sống một cuộc sống đơn giản, nam nhân mà, chí tại bốn phương.