Trương di nương vội nhìn canh thiếp từ trên mặt rơi xuống liếc nhìn thấy trên viết tên tuổi Hứa gia thiếu gia liền nhìn kĩ cười nói với Lý thị “Phu nhân mau xem, bát tự vô cùng xứng, chắc là nhân duyên tốt”
Lý thị vốn tức, nghe nàng nói vậy trong cơn giận dữ giơ tay quăng cho nàng một cái tát. Trương di nương vào phủ nhiều năm, mặc dù Lý thị không thích nàng cũng phạt nàng cấm túc nhưng ngay mặt đánh nàng cũng là lần đầu tiên không khỏi mặt mũi thẹn thùng đỏ bừng. Lý thị dù sao cũng là người được ăn sung mặt sướng sức tay có hạn, một cái tát đi qua Trương di nương cảm thấy mặt nóng một chút ngược lại Lý thị cổ tay lại đau, Thái Tuyết vội tiến lên khuyên nhủ “Phu nhân cẩn thận đau tay”
Lý thị nghe thu tay mắng “Còn không quỳ xuống cho ta, chẳng lẽ muốn ta đánh hèo ngươi?” Trương di nương nghe vội quỳ xuống đất khóc nỉ non chỉ nói là mình vì tốt cho nhị cô nương. Lý thị phiền não trong lòng bị nàng ồn ào càng thêm nhức đầu không nhịn được lại đánh Trương di nương thêm mấy bạt tai. Hai người đang huyên náo liền nghe có nha hoàn báo lại “Lão gia trở về”
Cố Lễ từ bên ngoài đã nghe trong nhà khóc rống, trong lòng không bình tĩnh, vào phòng thấy sắc mặt Lý thị tái xanh, Trương di nương quỳ trên đất khóc nước mắt nước mũi trên mặt có nhiều dấu tay đỏ bừng.
Cố Lễ thấy thế quát lên “Các ngươi còn không biết quy củ? Ta không ở nhà lại náo ra chuyện như vậy. Tết đến lại đánh nhau vì cái gì?”
Lý thị nghe cầm canh thiếp đưa cho Cố Lễ xem “Lão gia xem, đây là Trương di nương tự tiện tìm nhà chồng cho Nguyên Dung, hôm nay người ta đưa sính lễ tới cầu hôn”
Cố Lễ nghe vậy vội cầm canh thiếp xem, phía trên quả có ngày sinh tháng đẻ của một nam tử, phía dưới còn có bát tự của Nguyên Dung. Cố Lễ thấy tổ tong ba đời của nam tử kia không phải là địa chủ thôi, mấy đời cũng không có một người đọc sách. Trong lòng thấy chán ghét, tiến lên quát Trương di nương “Ai cho ngươi tự tiện đưa ngày sinh tháng đẻ Nguyên Dung cho người khác, ngươi muốn không ai thèm lấy Nguyên Dung phải không?”
Trương di nương vội kêu gào nói “Tì thiếp nghe phu nhân đem nhị Tiểu thư gã cho cử nhân nghèo. Từ nhỏ nhị Tiểu thư sống an nhàn sung sướng, tì thiếp lo lắng nàng chịu khổ không được liền cầu người tìm hôn sự cho nhị Tiểu thư. Thiếu gia Hứa gia mặc dù không đi học nhưng của cải giàu có, lại có nhiều cửa hàng, nhiều nha hoàn mama, nhị Tiểu thư gả đi chính là thiếu nãi nãi có cái gì không tốt?”
Cố Lễ nghe mắng “Ngươi càng lớn càng như con nít, liền ngay cả tôn ti như thế nào cũng không biết, một thương nhân tài chủ tương lai ngay cả tiểu quan cũng làm không được đây chính là nhân duyên ngươi nói rất tốt? Còn nữa, hôn sự nhị Tiểu thư lúc nào ngươi được phép nhúng tay? Nếu ta mặc kệ cũng có mẫu thân nàng lo ngươi chẳng qua chỉ là nô tì làm gì có chỗ cho ngươi đi làm chuyện này?” Cố Lễ càng nói càng tức, liền cất giọng quát lên “Người đâu, lôi Trương di nương ra đánh hai mươi hèo để cho nàng nhớ thật lâu”
Nói chưa xong, Nguyên Dung liền xốc rèm đi vào thấy Cố Lễ muốn đánh hèo Trương di nương cả kinh vội tiến lên xin xỏ “Tết đến, di nương đã làm chuyện gì chọc phụ thân giận dữ, chi bằng nữ nhi thay di nương bồi lễ phụ thân tha di nương đi”
Cố Lễ hận Trương di nương ỷ vào thân phận mẹ đẻ Nguyên Dung không rõ thân phận của mình, đang muốn diệt uy phong của nàng làm gì chịu nghe Nguyên Dung nói chuyện, la nàng “Ngươi đường đường là một tiểu thư cũng không biết tôn ti hả? Nàng thân phận gì? Đáng giá ngươi tới cầu cạnh?”
Nguyên Dung thấy Trương di nương bộ mặt xấu hổ, trên mặt còn mấy cái dấu tay trong lòng phát ra đau đớn chưa từ bỏ ý định cầu xin tha cho nàng. Lý thị kéo Nguyên Dung đến bên cạnh nói “Chuyện này Tiểu thư khuê các như ngươi không thể quản, dung túng nàng nữa sợ thanh danh của ngươi cũng bị mất”
Nguyên Dung nghe cảm thấy lời này không rõ, liền thấp đầu xuống vừa đúng nhìn thấy thiếp canh trên bàn, Lý thị thấy nàng nhìn thiếp canh liền cười lạnh nói “Di nương ngươi đem bát tự ngươi phát tán chung quanh, sớm mai sợ khắp thành cũng biết bát tự của ngươi rồi”
Thường ngày mặc dù Trương di nương kiêng kị Lý thị và Cố Lễ, thật ra trong lòng sợ nhất vẫn là Nguyên Dung. Nàng biết thời gian này Nguyên Dung có chút tôn trọng nàng, sợ nàng hiểu lầm mình liền muốn giải thích lôi kéo Nguyên Dung khóc rống “Không phải di nương sợ ngươi gả cho cử nhân nghèo liền tìm mối hôn sự tốt cho ngươi. Là con trai duy nhất của tài chủ lớn đấy ngươi nói với phụ thân ngươi một chút nói không muốn gả cho cử nhân nghèo”
Nguyên Dung nghe thở dài nói “Di nương hồ đồ, từ xưa tới nay hôn nhân là do phụ mẫu mối mai. Chuyện này đúng là di nương vượt bổn phận. Ta tin ánh mắt phụ thân nhìn người, cử nhân này hiện tại nghèo chút chẳng lẽ sau này không phát đạt?”
Trương di nương nói “Nếu là cả đời không thay đổi?”
Nguyên Dung cúi đầu nhìn Trương di nương gằn từng chữ “Đó cũng là số mạng của ta”
Trương di nương nghe vậy lắc đầu liền tục, đôi mắt nhòa lệ “Nhị Tiểu thư, ngươi chưa bao giờ như vậy. Ngươi không phải là muốn gả cho gia đình giàu có sao?”
Nguyên Thu thở dài nói “Bắt đầu ta đã sai rồi, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa. Ta đọc kinh phật nhiều năm như vậy hôm nay mới hiểu được, Người có mệnh riêng, phú quý do trời. Cưỡng cầu thứ mình không có được, chỉ trở thành trò cười. Di nương, cái này không phải là vì tốt cho ta mà hại ta đấy”
Trương di nương khóc ròng nói “Di nương vì tốt cho Tiểu thư, Tiểu thư cầu tình thay di nương đi”
Nguyên Dung kéo làn váy xoay người thi lễ với Cố Lễ và Lý thị “Nữ nhi thân thể khó chịu, đi về phòng nghỉ ngơi trước” Nói xong cũng không để ý Trương di nương kêu gào, dẫn nha hoàn về viện.
Trương di nương thấy Nguyên Dung mắt lạnh đối với mình càng khóc không ngừng, Lý thị nghe phiền lòng liền nói với Cố Lễ “Tết đến rồi, để nàng khóc không ngừng thật xúi quẩy, phạt nàng cấm túc cũng đừng đánh nàng xem như nhìn mặt mũi nhị Tiểu thư ”
Cố Lễ hừ nói “Nàng ta là cái khỉ gì, nhị Tiểu thư có quan hệ gì với nàng ta? Ngươi cũng hồ đồ, đánh nàng ta sao lại chiết mặt mũi nhị Tiểu thư?”
Lý thị vội cười nói theo “Ta nói sai”
Cố Lễ thở dài nói “Thôi, tết đến không đánh thì không đánh, phạt nàng cấm túc ba tháng” Nói xong quát Trương di nương “Nễ mặt phu nhân xin tha cho ngươi phạt ngươi ba tháng cấm túc. Ngươi đóng cửa viện suy nghĩ nếu còn không biết quy củ ta sẽ đuổi ngươi ra phủ nghe rõ chưa?”
Trương di nương vội dập đầu khóc ròng nói “Tì thiếp nghe rõ”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
43 chương
49 chương
27 chương