Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
Chương 150
Lý thị thấy Nguyên Dung có chút không được tự nhiên cũng không tiện nói thêm cái gì nâng chung trà lên uống một hớp nhỏ lại nói “Lúc này tẩu tử ngươi đang ngủ, cũng không tiện dẫn ngươi đi qua, đợi buổi tối sẽ gặp” Nguyên Dung lên tinh thần nói “Đều nghe mẫu thân an bài. Xem chừng tẩu tử cũng sắp sinh đi?” Lý thị gật đầu cười nói “Đúng vậy, đoán chừng là trong vài ngày tới. Thế tử phi có lòng cho một thái y tới bắt mạch lại mời hai bà mụ giỏi đến, ta cũng đưa mấy mama kinh nghiệm qua hầu hạ, đang đợi ngày đó tới”
Nguyên Dung thấy Tử Yên cũng có trận chiến lớn như vậy trong lòng ê ẩm, nghĩ đến bên cạnh mình chỉ có mấy nha đầu hầu hạ đến lúc phá nước ối mới mời bà đỡ về nhà. Bà bà vì bị công công nói mấy lần mặt ngoài thì ra vẻ không sao nhưng bên trong như cũ vẫn là người nhỏ mọn, lúc ở cữ muốn uống chút nước canh thịt phải nói hai ba lần bà bà mới cho người đi mua. Mời bà vú thì ra sức khước từ nói gì là người nghèo không như nhà lớn quan gia, không có đạo lí nuôi đứa bé của mình lại tìm người cho bú sữa. Nguyên Dung sinh nữ nhi nên cảm thấy hổ thẹn đành âm thầm rơi lệ không dám lộ ra. Liễu nhi cậy vào mình là nha đầu Cố gia, xin Cố gia mời vú em, Nguyên Dung bà bà biết mắng Liễu nhi vài câu nhưng vì con dâu ra tiền nàng cũng không nói thêm cái gì sợ bị lão gia mắng. Lâm Học thấy nương tử mình ở cữ chỉ ăn mấy thứ này có chút đau lòng liền mượn cơ hội mỗi sáng đi ra ngoài mua chút thịt cá, chim bồ câu về để cho Liễu nhi nấu canh cho Nguyên Dung ăn.
Vừa ra tháng Cố phủ cho người đưa tin đến, Nguyên Dung tính Lâm Học vừa đi thi nếu thuận lợi cũng phải mấy tháng. Nếu là kì thi mùa xuân trúng tuyển lại phải qua cuộc thi Hàn Lâm viện chắc hẳn cũng được vị trí tốt. Chi bằng mình cùng đi vào kinh, thứ nhất cũng có thể chăm sóc Lâm Học về mặc sinh hoạt, thứ hai nếu Lâm Học ở kinh thành được chức quan gì tối thiểu một hai năm cũng chưa trở về, nếu mình không đi theo một hai năm này Lâm Học khó bảo toàn sạch sẽ, nếu nạp thiếp thiếp này lại sinh nhi tử trước mình tương lai mình thật qua không tốt. Huống chi trong nhà lại không có trượng phu che chở khó tránh khỏi chịu đựng bà bà khí còn không bằng cách nàng xa một chút cho tự tại. Nhưng thật khó bỏ nữ nhi vừa sinh ra, Nguyên Dung ôm nữ nhi Niếp Niếp của nàng suy nghĩ mấy ngày rốt cuộc quyết định cùng trượng phu vào kinh.
Nguyên Dung rời nhà theo trượng phu vào kinh dọc đường đi cười nói cũng tự tại. Khi xe ngựa cách kinh ngày càng gần Nguyên Dung càng khiếp đảm, thân phận Nguyên Thu giống như một khối đá lớn đè trên trái tim nàng làm nàng không thở nổi. Từ nhỏ hai người cạnh tranh không dứt giờ quay đầu lại người ta đã là thế tử phi cao cao tại thượng mình vẫn là nương tử cử nhân nghèo khổ, thân phận hai người chênh lệch càng lớn khiến Nguyên Dung cảm thấy không ngóc đầu lên được. Nhưng Nguyên Dung lại sợ Lâm Học nhìn ra đầu mối trên mặt làm như vô sự trong lòng lại âm thầm Lâm Học thi đứng đầu được cái quan chức tương lai mình có nơi trông cậy cũng tốt đối mặt với người nhà mẹ đẻ.
Lý thị thấy vẻ mặt Nguyên Dung hốt hoảng chỉ xem nàng quá mệt mỏi phân phó Trương di nương đưa nàng về nhà nghỉ. Trương di nương đáp lời đỡ Nguyên Dung đi, qua hành lang, qua vườn đến cửa hông đi vào viện phu thê Nguyên Dung ở tạm. Trương di nương phân phó tiểu nha đầu đi lấy nước nóng, mình và Liễu nhi hầu hạ Nguyên Dung rửa mặt thay xiêm y rồi đỡ nàng lên giường ngủ. Trương di nương muốn chờ Nguyên Dung ngủ dậy lại sợ cô gia ngượng ngùng đành chờ Nguyên Dung ngủ mới trở về.
Ngày thứ hai, Lý thị cho người đến Nam Bình Quận Vương phủ đưa thiệp. Đến buổi chiều, Nguyên Thu cho người tới báo “Thế tử phi chúng ta nói: Mấy hôm nay cảm thấy thân thể rất tốt, đang chờ có người đến nói chuyện. Nhưng sợ tỉ tỉ một đường mệt nhọc thân thể còn chưa hồi phục cũng không cần gặp gấp làm gì. Chờ tỉ tỉ nghỉ ngơi đủ thì đến vương phủ với mẫu thân là được”
Lý thị cười nói với Nguyên Dung “Đây là muội muội đau lòng ngươi, sợ ngươi vừa đến có nhiều quy củ thì mệt mỏi. Không bằng nghỉ ngơi hai ngày ta với ngươi đi qua” Nguyên Dung đành đáp ứng. Lúc này thái y vội tới bắt mạch cho Tử Yên, Lý thị sai người phân phó “Nhị cô nãi nãi vừa sinh không lâu đã theo cô gia đi xe ngựa mệt nhọc, cũng không biết ở cữ có bảo dưỡng tốt hay không. Thừa dịp thái y ở đây cũng thuận tiện xem một chút. Nếu thân thể không tốt thì mở một phó thuốc điều dưỡng” Nha đầu kia đáp ứng đi mời thái y. Nguyên Dung biết Lý thị lo lắng mình dọc theo đường đi long đong mệt mỏi sợ mình bị bệnh lây qua Nguyên Dung, Tử Yên mới tìm lí do đường hoàng như vậy. Nàng đang muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại mình vừa ra tháng đã chạy đường xa như vậy cũng lo lắng thân thể mình. Hơn nữa đây là trong Cố phủ uống thuốc xem bệnh cũng không cần mình ra tiền chi bằng để thái y xem một chút.
Lý thị vào phòng tránh mặt, Nguyên Dung ngồi sau bình phong nha đầu mời thái y tới. Thái y bắt mạch, hỏi vài vấn đề mới thu tay lại nói “Cô nãi nãi không có gì đáng lo nhưng khí huyết không đủ cũng không cần uống thuốc ăn chút thức ăn bổ máu là được” Lý thị nghe thân thể Nguyên Dung khỏe mạnh cũng vui vẻ cho người cung kính mời thái y ra ngoài, lại phân phó phòng bếp mỗi ngày hầm chút thuốc bổ cho Nguyên Dung.
Qua hai ngày, Nam Bình Quận Vương phủ cho người đến mời Nguyên Dung đi qua nói chuyện, Lý thị nhớ thương Tử Yên nên không dám ra cửa chỉ cho người trang điểm, thay xiêm y cho Nguyên Dung cho nàng ngồi trên xe đi qua với Liễu nhi. Người trong vương phủ cung kính mời Nguyên Dung đi vào, trước nghênh hai nàng đến phòng khách. Có tiểu nha đầu đi vào bưng trà rót nước, dâng trái cây điểm tâm đến, Nguyên Dug uống hớp trà âm thầm quan sát bàn ghế tranh chữ trên tường cảm thấy có chút buồn bực. Qua khoảng một nén nhang một tiểu nha đầu đi vào cười nói “Vương phi mời Lâm nãi nãi đi vào” Nguyên Dung vội thả li trà trong tay xuống đi theo nha đầu kia qua hành lang khoảng một khắc, Nguyên Dung cũng không kịp nhìn kĩ chạm trỗ trên rường cột chỉ bước nhanh theo nha đầu đi chính viện nha đầu kia dẫn nàng đến cửa viện, cười nói với nha đầu bên trong “Tỉ tỉ, ta dẫn Lâm nãi nãi đến” Nha đầu bên trong vội ra đón “Vương phi chúng ta đang chờ, nãi nãi nhanh vào với ta” Vừa nói vừa dẫn Nguyên Dung vào trong. Nguyên Dung nhìn kĩ nha đầu kia chỉ thấy thân thể nàng cao nhồng mặt mày tinh xảo, ăn mặc cũng không tầm thường nghĩ là đại nha đầu bên cạnh vương phi cũng không dám lỗ mãng miệng nói không dám vội cúi đầu đi vào trong. Ai ngờ nha đầu kia đi đến cửa thì ngừng lại, nha đầu giữ cửa vén rèm lên cũng không biết nói với ai “Làm phiền tỉ tỉ nói với Vương phi một tiếng: Lâm nãi nãi đến” Nguyên Dung vậy mới biết nha đầu này chỉ là nhị đẳng nha đầu.
Nguyên Dung đứng ở cửa một lúc thì có người dẫn nàng đi vào, Vương phi đang đánh cờ theo sách thấy nàng vào thả sách xuống cười nói “Cũng vài năm không thấy ngươi, cuộc sống có tốt không?” Nguyên Dung vội tiến lên thỉnh an Vương phi, Vương phi cho người đỡ Nguyên Dung đứng lên bảo ngồi xuống. Vương phi chỉ hỏi Nguyên Dung một chút về tình huống trong nhà lại hàn huyên thêm vài câu liền ngừng cười cười nói “Thế tử phi đang đợi nói chuyện với ngươi ta cũng không trễ nãi tỉ muội các ngươi đoàn tụ. Vất vả lắm tỉ muội các ngươi mới gặp nhau một lần cũng không cần vội trở về buổi trưa lưu lại ăn cơm đi” Nguyên Dung đang muốn nói không dám định từ chối. Vương phi cười nói “Muội muội ngươi thân thể nặng nề, ta cũng không dám cho nàng đi tới đi lui hôm nay nàng đều ở trong phòng ăn cơm. Nếu ngươi sợ gò bó thì ăn cùng với muội muội ngươi, nàng có bạn có thể sẽ ăn nhiều một chút” Nguyên Dung thế mới biết không cần ăn cùng vương phi lúc này mới gật đầu đáp ứng.
Vương phi cho người dẫn Nguyên Dung đến viện Nguyên Thu, lúc này Nguyên Thu đang vịn Chức Mộng đi bộ trong phòng, Bích nhi thính tai nghe có giọng nói liền vén rèm đi ra ngoài đón Nguyên Dung cười nói “Nhị tiểu thư đến” Nguyên Dung ngước mắt nhìn lên cảm thấy có chút hốt hoảng, định thần lại mới thấy là nha đầu Bích nhi bên cạnh Nguyên Thu, Nguyên Dung ngừng bước chân cười nói “Thì ra là Bích nhi cô nương, gần đây tốt không? Ngươi đã lớn thế này sao còn không phân biệt, còn nói ta tiểu thư ” Bích nhi đỏ mặt cười nói “Nhất thời vui mừng gọi nhầm, nãi nãi đừng trách. Mời vào nhà đi, thế tử phi đang chờ” Nói xong thông báo với người trong nhà “Thế tử phi, Lâm nãi nãi đến”
Nguyên Dung vào phòng, Nguyên Thu cũng quay người lại, hai người đối mặt với nhau liền ngừng bước chân.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
43 chương
49 chương
27 chương