Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
Chương 107
Thái phi vừa trở lại kinh thành, Liêm Thân Vương và Vương phi cùng tới Nam Bình Quận Vương phủ thỉnh an Thái phi. Thái phi cũng có vài năm không gặp Liêm Thân Vương hôm nay thấy tóc hắn rất nhiều hoa râm có chút đau lòng lôi kéo Liêm Thân Vương ngồi bên chân, Liêm Thân Vương thỉnh an xong nói “Giờ mẫu thân hồi kinh, liền về Liêm Thân Vương phủ bảo dưỡng tuổi thọ đi, cũng để cho nhi tử tận hiếu với mẫu thân”
Thái phi nghe hơi chần chờ trong chốc lát, xưa nay Nam Bình Quận Vương phong lưu phóng đãng không gò bó, nếu mình ở bên cạnh hắn còn cố kị không quá mức càn rỡ, chỉ sợ mình đi Liêm Thân Vương phủ, Nam Bình Quận Vương càng không kiêng kị. Liêm Thân Vương thấy trên mặt thái phi có chút do dự, liền đỡ thái phi còn quỳ xuống nói “Mẫu thân ở Giang Nam nhiều năm dưỡng bệnh, nhi tử không thể ở bên cạnh tận hiếu là lỗi lầm lớn. Bây giờ mẫu thân hồi kinh, nếu nhi tử không sáng chiều phụng dưỡng mẫu thân không phải là làm cho người ta chê cười là không có hiếu đạo sao? Mẫu thân xem như đau lòng nhi tử mà bàn hồi Thân Vương phủ đi”
Thái phi thở dài đỡ Liêm Thân Vương dậy “Ngươi cũng thật nóng lòng, ta chỉ là đang suy nghĩ khi nào trở về thì tốt. Nếu như vậy, trước tiên ta cho người mang đồ qua trước, đệ đệ ngươi ngày mai lạy bài vị tổ tong đợi lạy xong từ đường hắn đưa ta sang”
Liêm Thân Vương nghe vậy vội dập đầu rồi đứng dậy ngồi xuống, Nam Bình Quận Vương phi đã sớm kêu người bày rượu tịch. Nam Bình Quận Vương sai người mời Liêm Thân Vương ra ngoài hai huynh đệ gặp nhau cười nói chắp tay đi tiền thính uống rượu. Trong nhà bày một bàn khác, Liêm Thân Vương phi và Quận Vương phi hai người hầu hạ thái phi dùng cơm.
Thái phi kêu hai nàng nói “Trong nhà không có người ngoài, hai người cũng ngồi xuống đi, mẫu tử chúng ta trò chuyện”
Nam Bình Quận Vương phi gắp mấy đũa thức ăn cho thái phi, lại châm rượu, rồi mới cùng Liêm Thân Vương phi một phải một trái ngồi xuống.
Thái phi thấy trên mặt Nam Bình Quận Vương phi còn mang vẻ mệt mỏi nên đau lòng nói “Đợi ăn cơm xong ngươi cũng không cần để ý Vương gia nhà ngươi chính mình đi nghỉ một lát thân thể ngươi từ nhỏ đến giờ đều không tốt, mỗi ngày lại sinh những cơn giận không đâu kia với hắn, vài năm như vậy đều chịu đựng nhiều như vậy. Ta nói, về sau ngươi không cần quản hắn làm gì, rãnh rỗi đi phật đượng tụng kinh niệm phật so với cái gì đều tốt hơn”
Nam Bình Quận Vương phi đành gật đầu nói phải, thái phi lại thở dài nói “Ngày mai ta về Thân Vương phủ ở, nếu ngươi buồn bực thì qua bên kia tìm ta nói chuyện”
Liêm Thân Vương phi nghe vậy cười nói “Suốt ngày ta đều luôn nói sợ buồn bực, đệ muội nếu có thời gian rãnh rỗi mỗi ngày qua bên kia một lát. Huống gì hai phủ cách nhau không xa Thái phi đến bên kia ở đệ muội về sau qua bên đó nhiều một chút, không nên cứ ở nhà buồn bực”
Xưa nay Nam Bình Quận Vương phi cũng không phải là người tranh cường háo thắng thích nổi bật, mặc dù thái phi ở Quận Vương phủ thì mỗi ngày đều sáng chiều phụng dưỡng, mỗi lần phục vụ bà bà đều xin chỉ thị của thái phi. Thái phi đau lòng nhất là con dâu có thể quát Nam Bình Quận Vương, vì vậy Quận Vương phi nghe thấy thái phi về Thân Vương phủ thật không bỏ được. Nhưng chuyện này cũng không đến phiên nàng mổ miệng nghị luận nên đành thở dài.
Thái phi thấy Quận Vương phi chỉ cúi đầu không nói không khỏi thở dài “Ngươi xưa nay buồn bực chuyện gì đều là miệng như hồ lô, đi theo ta mới tốt hơn một chút mỗi ngày cũng có nói có cười. Vậy khi ta đi chẳng phải là ngươi suốt ngày buồn bực gạt lệ vì đứa không có tiền đồ này rồi”
Liêm Thân Vương phi thấy thái phi và Quận Vương phi đều cầm khăn lau lệ vội nói “Có câu vốn không nên nói, thái phi nghe cũng đừng đánh miệng ta”
Thái phi nói “Hôm nay chỉ có ba mẹ con chúng ta, sợ cái gì? Chỉ cần nói là được, ta không trách ngươi”
Liêm Thân Vương phi nói “Nhi tức đành đánh bạo nói vậy, mặc dù Quận Vương gia nhà chúng ta làm việc đúng mực nhưng nữ sắc có hơi quá. Ngày nay hắn cũng không còn trẻ đệ muội cũng nên khuyên nhủ hắn thường xuyên, không nên để thân thể hắn hư hỏng. Nếu hắn không nghe ngươi khuyên mỗi ngày ngươi cũng không cần hờn dỗi với hắn, xem như vì mặt mũi của Sĩ Hành”
Vì bên cạnh có thái phi Quận Vương phi không dám hùa theo câu chuyện của Thân Vương phi đành miễn cưỡng cười nói “Dù trong phủ có cơ thiếp đông đảo, đại quan tới lui không ngừng cũng may hắn chỉ cưới một mình ta nhiều năm như vậy cũng chưa nạp một trắc phi nào. Mặc dù hắn có nhiều điều không tốt chỉ vào điểm tốt này ta cũng nên vừa lòng. Huống gì ta còn có Sĩ Hành”
Thái phi gật đầu nói “Sĩ Hành là một đứa bé ngoan, nói chuyện làm việc đều thấy bóng dáng gia gia hắn, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn thấy có tính cách”
Liêm Thân Vương cười nói “Ta nghe nói đã định cho hắn tam tiểu thư của Cố đại nhân mới nhậm chức Kinh Triệu phủ doãn. Hai tháng trước Cố lão thái thái bệnh ta liền lấy mấy chi nhân sâm đưa Cao mama đem tới Cố phủ. Cao mama trở về nói với ta vừa đúng lúc thấy tam tiểu thư hầu hạ tổ mẫu nàng uống thuốc, tận tâm tận lực. Còn nói bộ dáng tính tình tiểu thư kia cực tốt, thấy túi thơm trên người nàng cũng làm rất tinh xảo chắc là đứa bé khéo tay”
Thái phi gật đầu cười nói “Nữ tử Giang Nam là khéo tay nhất, vừa biết đi sẽ học châm tuyến, thêu hà bao túi thơm đều là dùng công phu. Nha đầu Cố gia vừa có linh khí dĩ nhiên may vá không kém. Nha đầu kia cũng xem như ta nhìn từ nhỏ cho đến lớn, lúc nàng còn bé mặc dù có táo bạo một chút nói chuyện làm việc cũng không kém. Vừa bảy tám tuổi tính tình đã trầm ổn, đối đãi người khác cũng thân thiết, nói chuyện làm việc tiến lùi vừa đúng thật giống như tiểu thư xuất thân từ danh môn”
Liêm Thân Vương phi cười nói “Vào được mắt thái phi tất nhiên là tốt rồi nhưng ta chưa được thấy. Trước đó vài ngày ta muốn nàng vào vương phủ chơi ai ngờ tổ mẫu nàng bị bệnh”
Thái phi nghe có chút không vui “Ngươi không biết đúng mực như thế từ lúc nào, nàng đã định thân sao còn chạy loạn khắp nơi được, ngươi mời nàng đi Vương phủ làm khách nếu để người ta nghe không biết nói như thế nào đâu”
Liêm Thân Vương phi vội nói “Là con suy tính không chu toàn. Ngày đó nghe Cao mama nói tiểu thư Cố gia rất tốt trong lòng muốn nhìn một chút cháu dâu tương lai đoan trang xinh đẹp như thế nào lại quên mất quy củ”
Thái phi cười nói “Gấp làm gì, chờ thành thân rồi ngươi còn sợ không thấy được sao?” Nói xong quay đầu nói với Quận Vương phi “Đợi mùa thu sang năm tam tiểu thư Cố gia cập kê liền chọn ngày tốt làm hôn sự đi”
Nam Bình Quận Vương phi vội đứng lên đáp, Liêm Thân Vương phi ngạc nhiên nói “Sao gấp như thế? Người ta vất vả nuôi được cô nương tốt như thế có khi còn muốn giữ ở nhà hai năm đấy, huống chi Sĩ Hành cũng không lớn”
Thái phi nói “Sĩ Hành cưới thê tử cho người quản hắn cũng không thể chơi bời giống như phụ thân hắn”
Liêm Thân Vương phi cười nói “Vương gia nhà chúng ta nói Quận Vương gia có tài nhưng không có chí vào con đường này thôi”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
41 chương
43 chương
49 chương
27 chương