Cuộc Sống Này Là Những Con Số
Chương 60
Chiều thứ năm, chủ tịch mở cuộc họp nhỏ mời các bộ phận trong công ty tham dự, nói về cách xữ phạt đối với Lý Duy Duy, đầu Lý Duy Duy luôn cúi thấp, mặt lọt vào tầm mắt của tôi liền xấu hổ xoay đầu sang bên, coi như cô bé thực sự biết sai rồi, tôi than thầm, cho dù là làm sai, cũng không cần nơm nớp lo sợ như vậy, dù sao tuổi vẫn còn rất trẻ mà, ít trải thế sự, nên không thể ung dung đối mặt cũng là chuyện thường.
Chuyện tới đây cũng coi như nên ngừng lại, chuyện kế hoạch bị lộ ra tạm thời nên chấp dứt, bốn ngày sau, tất cả mọi người đều ăn ý không nhắc tới nữa, hiệu suất cao như vậy làm tôi không nhịn được, liền cảm thán một hơi, nếu nhân dân cả nước đều có thể hiệu suất cao như vậy, nguyện vọng xinh đẹp của Trung Quốc sẽ đạt được rất nhanh.
Mấy nhà đầu tư khu biệt thự điều tra rõ đầu đuôi, liền chấp nhận bản thiết kế của chúng tôi, đồng thời cũng chấp nhận luôn phương án của công ty thiết kế tầm cỡ Nam Phương, ghế đầu của công ty này là người đàn ông trung niên 35 tuổi, tính nết ôn hòa, nói chuyện với nhau cũng không quá tốn sức, ở giới thiết kế quốc nội cũng coi như có chút danh tiếng, chúng tôi hai nhà công ty nam bắc lần đầu tiên hợp tác cùng làm một hạng mục, lấy thừa bì thiếu, có lợi cho cả hai bên.
Trong khoảng thời gian này, Điền Hàm và Hồng San chiến tranh lạnh, tôi đem chuyện hai cậu ấy nói cho Diệp Lê biết, Diệp Lê mới đầu nghe kinh ngạc, lúc sau cườingặt nghẽo, nói: “Hèn chi hai ngày trước tớ có cảm giác Hồng San cứ lạ lạ, ra là như vậy”
Tôi hỏi: “Cậu gặp cậu ấy lúc nào? Sau lần Điền Hàm tới tìm tớ, đến bây giờ tớ vẫn chưa gặp hai cậu ấy, cậu ở chỗ nào gặp Hồng San?”
“Ở MS, Hồng San lúc nói chuyện tớ thấy có gì đó không ổn, không biết đang nghĩ cái gì, còn hỏi tớ và cậu sau này sẽ ra sao, hiện tại coi ra, cậu ấy chắc là nghĩ tới vấn đề của cậu ấy và Điền Hàm rồi”
“Nha~ cậu nói coi Hồng San và Điền Hàm có thể không?”
“Cái này khó nói lắm, còn phải xem xét a~”
“Vậy tớ gọi cho Hồng San hỏi thăm một chút”
“Cũng được”
Tôi lấy điện thoại, bấm số Hồng San, Hồng San hỏi: “Sao lại gọi cho tớ, có việc gì hả?”
“Đương nhiên có, cậu và Điền Hàm bây giờ sao rồi? Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?”
“Tớ chỉ biết cậu ấy sớm đã nói với các cậu, còn chuyện như thế này là do ngoài ý muốn thôi”
“Thật là ngoài ý muốn? Ngoài ý muốn là chiến tranh lạnh lâu như vậy hả?”
“Cậu đừng hỏi tớ, tớ đang phiền muốn chết đây nè! Điền Hàm đứa mất nết này, từ lúc rời nhà của tớ liền không thấy bóng, ngay cả điện thoại cũng không gọi, cậu ấy coi tớ là cái gì? Bây giờ cậu đừng có nhắc tên cậu ấy, nhắc tới tớ liền thấy mệt mỏi nha~”
“Được được, không nhắc tới, vậy cậu giữ gìn thân thể, phiến lo không tối với bản thân đâu”
“Được, tớ đi tắm, tắt máy đây”
Cúp điện thoại, tôi bất đắc dĩ nhìn Diệp Lê cười, Diệp Lê chỉ nói ba chữ: “Có hi vọng”
“Hi vọng cái gì?”
“A~ Hồng San phiền não, Điền Hàm cũng sẽ không khá hơn đâu, hai người họ nếu không có gì, sao lại thấy phiền a?”
“Cũng đúng”
Đáng nói, Điền Hàm từ đâu xuất hiện, cậu ấy lé mặt nhìn tôi và Diệp Lê hỏi: “Hòa rồi hả?”
“Ưm, hòa rồi, còn các cậu?”
“Vẫn chiến tranh lạnh” Điền Hàm cứ vậy đá văng giày, chải chải lại tóc, tùy tiện cầm lấy đồ cột tóc của tôi buộc lên: “Trước đó có Hồng San, bây giờ chiến tranh rồi, không có ai nói chuyện với tớ, tớ tìm hai cậu nói chuyện a~”
Diệp Lê hỏi: “Hai cậu cứ như vậy không thấy khó chịu sao?”
“Cậu nghĩ tớ muốn như vậy sao? Đêm đó người bị hại cũng đâu chỉ có một mình Hồng San, tớ cũng bị hại mà, sao cậu ấy không chịu tìm tớ để chịu tội chứ?”
“Cậu thật là...” Tôi vỗ đầu Điền Hàm: “Đây là vấn đề chịu tội hay không hả? Tớ nghĩ Hồng San có thể là đang lo lắng việc sẽ sau này sẽ cùng cậu như thế nào, cậu hai ngày này nhẫn nại một chút đi”
“Tớ cũng cả ngày lo lắng nè” Điền Hàm giận dỗi thở dài nói: “Ngày hôm qua tớ nhìn thấy Hồng San và tên tiểu tử cứ theo đuổi cậu ấy cùng nhau ăn cơm, còn cười rạng rỡ như hoa hướng dương, vừa nhìn thấy tớ mặt liền khó chịu, thật là làm người ta tổn thương, mặc kệ, ngày mai tớ cũng tìm bạn trai luôn”
“Như vậy không tốt.”
“Cái gì không tốt? Hồng San không đặt tớ ở trong lòng, sao tớ phải đặt cậu ấy ở trong lòng? Cái đồ không có nhân tính, nếu tớ tìm được đàn ông tốt liền sẽ đem giao hảo nhiều năm cùng một đêm ngủ với phụ nữ quên sạch cho coi, đúng rồi, cái người hẹn tớ ngày mai cũng khá lắm”
Điền Hàm nói xong lấy ra điện thoại, lật hình liên tục rồi dừng lại đắc ý nói: “Chính là hắn, ngay mai hắn hẹn tớ ăn cơm, người này nghe tớ đồng ý mừng như phát điên luôn, tớ trước gửi tin nhắn cho hắn cái đã”
Tôi và Diệp Lê bất đắc dĩ nhìn nhau cười.
Điền Hàm là loại nói được làm được, sau khi đến nhà tôi, cậu ấy hay gọi cho tôi, hôm nay nói: “Phương Ngưng, tớ có bạn trai rồi” ngày mai lai nói “Phương Ngưng, tớ chia tay rồi”, ngày mốt nói: “Có lại có bạn trai rồi” ngày kia tiếp tục nói: “Chia tay rồi”, cứ giằng co cả tháng như vậy, tôi chịu không nổi nữa.
Cuối tuần, tôi và Diệp Lê muốn hẹn Điền Hàm và Hồng San, định là ra ngoại thành một chút, sẵn tiện giúp hai người họ phá băng.
Cuối tuần này, trời trong nắng đẹp, thời tiết thích hợp để ra ngoại thành.
Sáng sớm, tôi gọi Điền Hàm, kêu cậu ấy cùng chúng tôi đi chơi, cậu ấy hỏi Hồng San có đi không, tôi nó có, Diệp Lê cũng gọi cho Hồng San, Hồng San hỏi Điền Hàm có đi không, Diệp Lê cũng nói có.
Hai người vừa nghe đối phương cũng đi, mới đầu cự tuyệt, tôi và Diệp Le nói quá trời nói, môi cũng muốn nứt ra mới làm hai cậu ấy đồng ý chín giờ lại đây.
Chúng tôi đến đây mua một ít đồ ăn và nước uống, chuẩn bị cùng Điền Hàm và Hồng San ra bên ngoài cùng nhau ăn cơm hương thụ thú vui dã ngoại, thầm nghĩ làm hai người họ trầm tĩnh lại, như vậy mới thẳng thắn được vấn đề.
Buổi sáng chín giờ rưỡi, Điền Hàm và Hồng San rất ăn ý khoan thai đi tới.
Trong lòng hai người họ đều khó chịu, tôi và Diệp Lê đươn nhiên hiểu nên bỏ qua, cái mà chúng tôi không nghĩ tới, chính là hai người họ không hẹn mà đều dẫn trai theo ==
Ánh mặt trời ôn hòa, không quá nóng, trán của tôi lại đổ đầy một tầng mồ hôi lạnh.
Chúng tôi nhìn thấy hai đôi nắm tay nhau, trừ cười khổ ra, không biểu hiện được gì khác.
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
204 chương
20 chương
20 chương
77 chương