Editor: Linh “Sao chàng không gọi ta dậy hả!” Vân Hoan oán trách một câu, vừa muốn đứng dậy, cúi đầu thì thấy, trời, thân không mảnh vải. Nàng lại vội trốn về trong chăn. “Ta gọi nàng mấy lần, nàng ngủ dậy tính khí rất lớn, còn tát ta một cái.” Trường Bình tức giận nói. Vân Hoan không khỏi đỏ mặt. Trước nay nàng ngủ dậy tính khí rất lớn, nhưng dạo này đã tốt hơn nhiều. Chẳng lẽ ngày hôm qua quá mệt, bệnh cũ của nàng lại tái phát? Vân Hoan nào biết đâu rằng, lúc này, ngược lại thật sự là Tống Trường Bình lừa nàng. Vân Hoan ngủ rất yên ổn, rõ ràng là Tống Trường Bình luyến tiếc gọi nàng dậy, nhìn nàng bộ dáng sốt ruột, hắn lại muốn đùa nàng. Vân Hoan nghĩ, tân nương tử sáng sớm thỉnh an trưởng bối, nàng đã trì hoãn một canh giờ, không biết các trưởng bối sẽ không hài lòng thế nào. Nhưng là Tống Trường Bình con ngươi không chuyển nhìn nàng, hôm qua mượn rượu sắc đảm, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, nàng cũng không dám thân thể trần truồng đi lại trước mặt Tống Trường Bình. Bên ngoài nha hoàn gõ cửa kêu: “Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi, nên dậy rồi!” Sau một lúc lâu Vân Hoan mới hoàn hồn đây là gọi chính mình, vội vàng đẩy Tống Trường Bình ra nói: “Đừng để nàng tiến vào. Tự ta... Tự ta làm là được rồi!” Nếu đổi lại ngày thường cũng thôi, lúc này cả người nàng đều là dấu vết sau khi hoan ái, nàng thật sự không nghĩ để người nhìn thấy. Không thể buông tha, vô sỉ toàn thắng! Vân Hoan âm thầm khuyến khích bản thâm, giả bộ trấn định nói: “Chuyện này, cái kia... Ta, quần áo của ta.” Mắt thấy quần áo thường mặc ngay ở trên ghế, nàng nhìn Trường Bình lại nhìn quần áo, cũng may hắn còn có chút ánh mắt, lấy quần áo đưa nàng, quay lưng lại nhàn nhã uống nước. Vân Hoan vừa mặc quần áo vừa cố gắng dùng ánh mắt giết người nhìn Tống Trường Bình, cả người nàng toàn vết xanh tím, thật sự là dọa người mà. Có ai biết, ngoài mặt hắn nhã nhặn như vậy, trên giường lại dũng mãnh như thế. Thật đúng là mặt người dạ thú. Vân Hoan âm thầm nói thầm, không ngờ Tống Trường Bình lại xoay người lại, Vân Hoan sợ hãi suýt nữa kêu lên tiếng, Tống Trường Bình lại cười nói: “Nếu nàng muốn nhìn cầm thú cởi áo, ta cũng đồng ý.” Vân Hoan thế này mới phát giác vừa rồi nàng không tự giác nói ra miệng, sao trước nay không biết thằng nhãi này nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Nàng vươn tay muốn nhéo Tống Trường Bình, “Chàng còn như vậy, ta thật sự sẽ giận!” “Chớ giận chớ giận!” Tống Trường Bình cười khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng. Vân Hoan bị hắn cười đến không còn tì khí, dứt khoát vươn tay nhéo hắn. Tống Trường Bình tránh trái tránh phải, trở tay lại muốn cù Vân Hoan, hai người thật sự rối thành một mùi, cười thành một đoàn. Đến khi Tống Trường Bình cười đủ mới để bọn nha hoàn bên ngoài vào nhà hầu hạ. Đợi Vân Hoan rửa mặt xong, từ phòng trong ra ngoài, thấy Tống Trường Vẫn mặc hỉ phục, gấm đỏ thẫm thêu hoa văn hình mây bao quanh, vô cùng đẹp mắt. Bên hông lại đeo một đai lưng màu đen khảm ngọc, xem thật sự là một người gọn gàng đoan chính. Nàng nhất thời xem ngây người, Tư Hoa ở một bên phì một tiếng nở nụ cười, nói khẽ với nàng: “Cô gia đối tiểu thư cũng thật tốt. Nhóm nô tì sáng sớm liền tới thúc giục, sợ tiểu thư bỏ lỡ canh giờ, cô gia lại ngăn lại. Cũng may lão thái thái cũng cho người tới, nói cô gia thân mình không tốt, để ngài ngủ thêm chút, không cần vội qua thỉnh an. Cô gia vừa rồi còn cố ý phân phó phòng bếp làm mấy món tiểu thư thích ăn đưa tới, nghĩ còn chu đáo hơn cả tụi nô tì. “Sau này ở bên ngoài không được gọi tiểu thư, phải gọi Đại nãi nãi!” Vân Hoan dặn dò. “Nô tì đã biết.” Tư Hoa đáp. Vân Hoan chỉ nghe Tư Hoa nói như vậy, dùng mắt ngắm Tống Trường Bình. Người với người có lẽ cầu chính là nhãn duyên này. Trước khi gả qua, nàng còn sợ ở chung một chỗ với Tống Trường Bình sẽ xấu hổ, cũng không qua một đêm, hai người đã ăn ý như đã sống với nhau cả đời. Hai người cứ vậy nhìn nhau, Vân Hoan thấy dưới mắt hắn có quầng thâm, cũng không biết đêm qua ngủ được bao nhiêu. Nhớ tới đêm qua hắn ẩn nhẫn ho khan, nàng lại nhíu mày. Vốn tưởng rằng Tống Trường Bình giả bệnh, nhưng là, hắn lại giống như thật sự có bệnh. Nói trên người hắn có bệnh, hắn cùng người thường so sánh, lại thua ở chỗ nào? Khi nào đó nàng phải hỏi rõ ràng mới được. Tuy lão thái thái đã lên tiếng nhưng nàng vẫn như cũ không dám càn rỡ, vừa dùng bữa xong, liền vội vàng đi thỉnh an. Khi hai người đến, nhà chính đã đầy người ngồi. Mới đầu Vân Hoan cho rằng người Tống gia không nhiều lắm, thấy trận địa như vậy cũng lập tức phát hoảng. Tống Trường Bình nắm tay nàng, nhẹ nhàng nhấn xuống, nói nhỏ: “Đừng sợ, lát nữa ta nói cho nàng là ai, nhìn ta làm.” Đến lúc lạy, Tống Trường Bình bảo nàng quỳ nàng liền quỳ, bảo nàng kính trà nàng liền kính trà, đến cuối cùng cũng là đầu óc choáng váng, nhìn ai cũng đều là một khuôn mặt, đến cuối cùng cho ra kết luận là, tất cả những người này đều là thân thích mấy phòng khác. Muốn đánh giao tế, vẫn là những người trong phủ mình, trên cơ bản cũng đều gặp qua. Trước đây Tống Nguyên Khánh nghèo túng chỉ cưới mẫu thân Tống Trường Bình là chính thê, cũng không có thị thiếp, có một trai hai nữ nhi, theo thứ tự là Tống Trường Bình, Tống Hồng Phật, Tống Tử Nhan. Tống Hồng Phật mấy năm trước gả vào Triệu phủ, thành tẩu tử của Triệu Du Hoán. Sau này Tống Nguyên Khánh gặp vận chuyển đến ở Tống phủ hiện tại, mẫu thân Tống Trường Bình qua đời mấy năm, ông cũng là người si tình, không chịu cưới thê. Vẫn là lão thái thái làm chủ, nạp muội muội Tôn Hưng làm thiếp. Cách năm, Tôn thị liền sinh một nữ nhi, chính là Tống Lam Sanh, là tứ tiểu thư Tống gia. Mấy lần trước lúc Vân Hoan nhìn thấy nàng, nàng ta vẫn luôn thích dùng mũi chỉ người, dường như không phải thật thích Vân Hoan. Quá vài năm Tôn thị cũng sinh con trai, tên là Tống Trường Minh, bây giờ mới* tuổi, nhìn trắng nõn nà, rất đáng yêu. (*): chỗ tuổi này ở bản raw chỉ có dấu hoa thị thôi nên mình cũng ko biết mấy tuổi, để edit xuống dưới, nếu có tuổi mình sẽ bổ sung sau, chứ mình cũng ko chém tuổi vào được. T^T). Tô thị mấy năm trước vẫn luôn hỗ trợ lo liệu sự vụ trong nhà, nhưng đến cùng vẫn không phải chính thê. Nếu là lúc Tống Nguyên Khánh vẫn còn nghèo túng, còn có thể có một tia hi vọng. Nhưng khi đó Tống Nguyên Khánh đã phát tài, lấy xuất thân của Tôn thị hoàn toàn không thể làm chính thê của Tống Nguyên Khánh. Vân Hoan chỉ có thể cảm thán, không phải từng người thiếp thất đều có thể trở thành Tô thị, còn có thể được phù chính. Mấy năm trước lão thái thái lại giúp Tống Nguyên Khánh tìm một cửa hôn nhân, chính là Tống phu nhân Vương thị bây giờ, bây giờ cũng đã gần ba mươi, xuất thân Vương gia danh môn Ung Châu. Tuy rằng là dòng chính nữ, nhưng xuất thân từ tam phòng, vốn là xuống dốc nhất, cố tình lại là dòng chính nữ không được sủng ái nhất. Cũng là lão thái thái nghe nói bà làm người hiền lành, lòng dạ rộng rãi, mới làm chủ bắt lấy cửa hôn nhân này. Những chuyện này đều là trước khi xuất giá Hướng Hằng Ninh nói cho nàng nghe, khi đó nàng mới hiểu được vì sao mấy lần trước đây khi nàng đến Tôn thị luôn có bộ dáng của nữ chủ nhân. Hóa ra bà ta vốn chính là đương gia, bị Vương thị nửa đường tới đoạt danh vọng. “Nếu đổi lại là người khác, trong đáy lòng cơ bản sẽ không thoải mái. Vương thị vào cửa, Tôn thị mới đầu cũng là mọi chuyện kính cẩn, làm bộ dáng luôn nghe theo. Sau này là Vương thị nói bản thân thân mình không tốt, mong Tô thị giúp đỡ lo liệu. Hơn nữa mấy năm nay Tô thị vẫn luôn không sinh được, làm việc càng điệu thấp, Tôn thị ở bên cạnh lão thái thái được cái mặt. Khó hiểu chính là, hai người cũng chưa từng tranh cãi nhau, thấy hòa thuận.” Hướng Hằng Ninh đánh giá như vậy. Chính là Vân Hoan ánh mắt ngẫu nhiên dừng trên người hai người đánh giá, trong đầu suy nghĩ, bên ngoài nhìn như hài hòa yên tĩnh, bên dưới không biết chừng lại là sóng ngầm mãnh liệt. Ví như Hướng gia bọn họ, đời trước còn không phải bộ dáng mẫu từ nữ hiếu, không bị hại một lần, ai biết lòng người thế nào. Một vòng qua đi, nàng nhận được không ít lễ. Nói cho cùng là tân nương tử, từ đầu đến cuối nàng chỉ để ý mỉm cười, xem cũng là dè dặt nhã nhặn. Tống lão phu nhân ở một bên nhìn, càng nhìn càng thích. Xem Tống Trường Bình thành thân xong dường như tinh thần cũng không tệ, nắm tay Vân Hoan cầm ở trong tay, cười nói: “Đứa bé ngoan, Trường Bình thân mình không tốt, sau này còn muốn ngươi tốn nhiều tâm.” Vân Hoan mỉm cười đồng ý. Mấy vị thẩm chỉ hỏi tình trạng thân thể Tống Trường Bình, Vân Hoan vểnh tai lên nghe, cũng chỉ là hỏi là đại phu nào xem bệnh, có tốt hơn không. Tống Trường Bình trả lời từng câu một, mấy vị thẩm này lại dặn dò Vân Hoan, phải một năm ôm hai, thêm tử vượng đinh. Vân Hoan mặt đều hồng đến mang tai, Tống Trường Bình quay đầu nhìn nàng, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau, Vân Hoan chuyển con ngươi, lại dừng bên môi Tống Trường Bình – đồ dê xồm, ý cười bên môi lại càng sâu! Nàng chỉ cúi đầu, nào biết vẻ mặt của hai người toàn bộ đều lọt vào mắt lão thái thái. Sáng sớm bà tử đến đưa nguyên khăn của Vân Hoan (khăn có lạc hồng ấy), phía trên có máu đỏ tươi làm lão thái thái rất hài lòng. Nếu hai người có thể liên tục vui vẻ ân ái, tằng tôn tử của bà không sợ không có. Vừa vặn gã sai vặt bên cạnh Tóng Trường Bình đến báo, nói là Lâm đại phu đến bắt mạch, lão thái thái vung tay, để vợ chồng son trở về phòng. Vân Hoan chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, may mắn bản thân thật sự được sống sót. Mới vừa trở lại sân nhỏ, lại được một tin tức vô cùng tốt: lão thái thái nói Tống Trường Bình thân thể không tốt, Vân Hoan chỉ cần cẩn thận chăm sóc Tống Trường Bình là được rồi, không cần mỗi ngày đều đến thỉnh an. Ngay cả Vương thị cũng giảm bớt. Vân Hoan thật sự là vui mừng khôn xiết: trước đây nghe nói, lập quy củ cho tức phụ, đứng cả một ngày cũng có. Dù khổ dù mệt cũng không thể nói không, làm không tốt, còn muốn bị cha mẹ chồng xem thường. Như vậy tốt, thật sự giảm được cho nàng một đại phiền toái! “Nàng còn phải cám ơn ta. Gả cho người bệnh như ta, cũng có ưu việt đấy chứ.” Tống Trường Bình thấy nàng mặt mày hớn hở, trêu ghẹo nói, bị Vân Hoan liếc xéo hắn cũng không giận. Sau khi về đến phòng, hắn lại nắm tay nàng không chịu buông, dẫn nàng dạo quanh tiểu viện của mình. Dọc theo đường đi đều có hạ nhân, thấy Tống Trường Bình và Vân Hoan đều cung kính hành lễ, lại nhìn hai người nắm chặt tay, bọn nha hoàn đều liếc mắt một cái, trong lòng liên tục nói Đại thiếu gia và Đại nãi nãi thật sự là ân ái. “Không phải muốn đi bắt mạch à?” Vân Hoan ban đầu còn có chút ngượng, từ chối mấy lần vẫn không thoát khỏi tay Tống Trường Bình. Càng về sau thấy Tống Trường Bình thản nhiên, nàng nghĩ dù sao đây cũng là tiểu viện của mình, đã bị chê cười liền mặc kệ luôn. Nàng dứt khoát cũng đánh bạo cẩn thận đánh giá tiểu viện, vừa nhìn vừa hỏi: “Sao lại dẫn ta đến vườn dạo?” “Lâm đại phu một lúc nữa mới đến. Ta không phải là nhìn thấy nàng không được tự nhiên, trước tiên cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng sao.” Tống Trường Bình cười cười, ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Nếu muốn cảm tạ ơn cứu mạng, có thể lựa chọn lấy thân báo đáp.... Buổi tối ta ra sức chút, được không?” “... ...” Vân Hoan trợn trừng mắt. Do Tống Trường Bình bị bệnh cần tĩnh dưỡng, viện của hắn cách viện lão thái thái cũng xa, viện của hắn có một phòng bếp nhỏ, Vân Hoan không biết vì sao tâm tình rất tốt, cố ý muốn đến phòng bếp xem. Trường Bình thân mình không tốt, dược bổ không bằng thực bổ, nàng thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thay hắn điều dưỡng thân thể. Đoán rằng Tống Trường Bình cũng nhìn thấu tâm tư nàng, có thể phá lệ cao hứng, “quân tử xa nhà bếp’ hắn cũng quên, dẫn nàng đi đến phòng bếp dạo một vòng. “Trước đây ta sống một mình, những chuyện này cũng không để ở trong lòng, nàng xem trong phòng bếp này thiếu cái gì, nàng liệt ra, ta bảo Thạch đầu đi đi làm!” “Chàng cưới ta hay cưới nấu cơm bà vậy!” Vân Hoan than thở, nào biết Tống Trường Bình nghe xong cũng cười ha ha, rồi sau đó nghiêm túc nói: “Nếu ta nói ta cưới thê tử là vì ấm giường, nàng tin không?” “Ai thay chàng ấm giường!” Vân Hoan vừa vươn tay muốn đánh, Tống Trường Bình cuống quít chạy đi, nàng đuổi theo, suýt nữa thì đụng vào một người. Vân Hoan hiểm hiểm giữ vững bước chân, thấy người nọ là một nha hoàn mặc áo xanh, nàng còn chưa nói gì nha hoàn này đã quỳ xuống, khi ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy mặt, “Nãi nãi thứ tội. Lục Sam vô ý va chạm nãi nãi, chính là...” Vân Hoan giật mình một lát, nha hoàn này lại liên tục hướng về phía Tống Trường Bình giập đầu, khóc nói: “Đại gia, van cầu ngài đi xem tỷ tỷ, tỷ tỷ sắp chết. Trước mắt chỉ có ngài có thể cứu tỷ ấy...” Mắt thấy đầu nha hoàn này đều sắp bị vỡ, Tống Trường Bình chỉ nhíu mày không động, nha hoàn này thân mình đều sắp nằm rạp xuống đất, năn nỉ nói: “Đại gia, ta chỉ có một tỷ tỷ, nếu nàng chết ta cũng không thể sống. Van cầu ngài cứu tỷ tỷ!” Thấy Tống Trường Bình không động, nha hoàn quyết đoán lại đây ôm ống quần Vân Hoan, “Đại nãi nãi nhân từ, tấm lòng bồ tát. Đại nãi nãi cứu tỷ tỷ ta!” Nha hoàn này đều khóc sướt mướt, Vân Hoan lại mờ mịt: tình huống gì đây!