Cuộc sống mới tại dị giới

Chương 18 : Từ nay tên của ta là Nguyễn Thành

Tuy là đang định nhờ hỏi đường nhưng lại chọn nhầm người nên vạn thiên vũ có hơi thất vọng, nhưng vạn thiên vũ cụng hồi phục tâm trạng rất nhanh. “theo tôi thấy thì các vị đây hình như không phải chân chính ăn mày thì phải” vạn thiên vũ nói ra nghi hoặc của mình về mấy người này. người nam nhân xác nhận điều nghi hoặc của vạn thiên vũ. “đúng vậy thưa công tử, chúng tôi vốn không phải là ăn mày chân chính, mà thực chất chúng tôi vốn là người của vũ gia tộc” “tuy là gia tộc chỉ thuộc hàng hạ phẩm gia tộc nhưng có ‘kim đan cảnh viên mãn’ tọa trấn nên cũng có thể coi vũ gia là bán trung phẩm gia tộc”. “nhưng gia tộc lại không được hòa thuận cho lắm nên đã tạo thành các phe cánh giữa các thành viên trong gia tộc khiến cho các tộc nhân trong gia tộc bị mất đoàn kết, vì thế mà sức mạnh của gia tộc bị giảm sút nghiêm trọng. kết hợp với các gia tộc đối địch khác giở ra chiêu trò trong ứng ngoại hợp không ngừng phá hoại trong im lặng. cho đến khi nhận ra âm mưu của chúng thì đã quá muộn.” “xin lỗi vì đã hỏi điều không nên hỏi” vạn thiên vũ cảm thấy đã hỏi diều không nên hỏi. “không sao đâu. công tử không cần phải áy náy, chuyện này trước sau gì cũng đến chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi. chúng tôi thì không sao chỉ tiếc là hai đứa nhỏ kia còn quá nhỏ không đủ tiêu chuẩn gia nhập môn phái như những người khác, nên không thể mượn thế lực của môn phái che chở được” “nên đành phải dẫn hai đứa nó chạy trốn khắp nơi, tha phương cầu thực. chỉ hy vọng có một nơi chốn dung thân mà thôi”. “vậy các vị có dự tính gì không?” vạn thiên vũ dò hỏi. “nói thực thì chúng tôi cũng không biết nữa. tuy là công tử cho chúng tôi một ít tiền nhưng tình trạng của chúng tôi hiện giờ thì có cũng như không. cùng lấm là nếu biết tiết kiệm thì cũng có thể sống hơn một năm mà thôi, rồi đâu lại vào đấy trở lại như bây giờ cả thôi”. người nam nhân cầm túi tiền mà vạn thiên vũ đã để trong túi bánh từ trước trên tay và nhìn trong buồn bả “vậy sao?” vạn thiên vũ muốn giúp nhưng không biết phải làm thế nào. lúc này hệ thống lên tiếng. (túc chủ nếu như người muốn giúp họ thì cũng có cách cả thôi) “cách gì?” vạn thiên vũ cảm thấy mừng rở (nô lệ) “cái gì?” vạn thiên vũ cảm thấy sốc. (túc chủ bình tĩnh. nghe hệ thống giải thích) “ukm. ngươi mau nói” (có một thứ trong túi đồ của túc chủ mà túc chủ vẫn chưa kích hoạt) “đó là cái gì?” (nông trang thiên đường) “cái đó thì sao?” vạn thiên vũ tỏ ra không hiểu lấm. (nông trang thiên đường của túc chủ vốn đã max cấp nên khi được hệ thống sao chép hoàn toàn từ trò chơi cũ của túc chủ nên khi đem qua thế giới này thì nó đã trở thành một mảnh tối thượng linh điền). (không chỉ có nguồn linh khí vô tận bất nguồn từ hư vô, mà nó còn có thể trồng bất cứ loại cây hây linh dược nào mà không cần quan tâm tới điều kiện loài cây đó sinh trưởng không qua phi khoa học, yêu cầu đặc thù không thể thay thế. và nhất là nó cũng chính là thứ yêu cầu thiết yếu để túc chủ trở thành thiên đạo nếu muốn). “cái gì? ta có nghe lầm không” vạn thiên vũ ngạc nhiên. (lầm đâu thưa túc chủ. chỉ cần túc chủ tìm được 50 mảnh vở không gian thì có thể dung hợp với ‘nông trại thiên đường’ là có thể tạo thành một thế giới mới. còn mấy mảnh vở đó ở đâu thì hệ thống cũng không rõ) “như thế thì có liên quan tới nô lệ” (chỉ có những nô lệ thuộc quyền sở hữu của túc chủ thì mới có thể thay túc bước vào đó mà thôi) “tạo sao cần phải vào làm gì? bộ cần thiết lắm sao?” (tất nhiên cần thiết rồi thưa túc chủ. mỗi khi dung nhập một mảnh vỡ không gian vào ‘nông trang thiên đường’ thì không gian trong đó sẽ bị biến đổi, nên cần phải chỉnh sửa lại cho đúng. với lại nếu túc chủ dung nhập càng nhiều mảnh vở không gian thì không gian của ‘nông trang tiên đường’ sẽ có những biến đổi không cần thiết, rất tốn sức trong việc dọn dẹp). (mà với bản tính của túc chủ thì có chả bao giờ có việc túc chủ nổi hứng mà ra tay dọn dẹp cái phải không?). “ngươi nói cũng có lý. để ta hỏi họ xem” kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống vạn thiên vũ nhìn về phía 3 người và nói chuyện một cách nghiêm túc. “các vị tôi có chuyện muốn nói các vị. nếu các vị không muốn thì cũng không sao cả. tôi không muốn ép buộc ai hết nên nếu các vị không muốn thì cứ việc từ chối thẳng thừng là được và tôi cũng không nhắc tới nữa” cả ba người ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng quay về phía của vạn thiên vũ, rồi người nam nhân lên tiếng. “xin hỏi công tử là công tử muốn nói chúng tôi chuyện gì vậy?” “tôi muốn các vị ký kết khế ước nô lệ với tôi” lời nói của vạn thiên vũ vừa ra làm cho cả ba người vô cùng, tâm trạng ngổn ngang, hoang mang. đang định nói gì thì thấy vạn thiên vũ giơ tay lên và nói. “tôi biết yêu cầu này quả thật quá đáng. với lại tôi cũng không phải thuộc vào dạng muốn ép buộc người khác làm theo ý của mình nên tôi có thể dành cho thời gian là hết ngày mai để cho các vị suy nghĩ kỹ càng rồi hẳn tính sau”. lão nhân thắc mắc hỏi lại. “nhưng công tử có thể cho tôi biết vì cái gì mà công tử muốn chúng tôi trở thành nô lệ cho công công tử đâu chứ. với tình trạng phế nhân như hiện giờ thì chúng tôi có ích gì đâu mà công tử lại muốn chúng tôi trở thành nô lệ cho công tử.” người lão nhân lên tiếng “vì sao à” vạn thiên vũ nghỉ ngơi một lúc “chẳng có lý do gì hết chủ yếu là thấy các vị thuận mắt, cảm thấy các vị có thể tin tưởng được mà thôi”. “tại sao công tử có thể tin tưởng chúng tôi như vậy chứ, chẳng phải chúng ta mới gặp nhau chưa lâu hay sau” “vì tôi thuộc dạng dễ tin người mà” “nếu đã vậy thì tôi có thể yêu cầu công tử một việc có được hay không?” “yêu cầu gì vậy?” “có thể để chỉ để cho 3 người chúng tôi kí kết khế ước còn hai đứa nhỏ thì không cần phải khế ước có được hay không vậy công tử” “chuyện này không vấn đề gì, vốn dĩ tôi chỉ cần người làm công mà thôi ngoài ra không cần thứ gì khác hết. nhưng cái khó ở đây chỉ có thể là nô lệ mới được, nên cho dù là ai làm nô lệ thì cũng không quan trọng là mấy”. “với lại tôi chỉ định ký khế ước một đoạn thời qian thôi, sau đó giải trừ khế ước chúng ta đường ai nấy đi” cả ba người nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. tuy nói là nô lệ nhưng cả ba người lại cảm thấy là việc này giống nô bộc hoặc gia nhân hơn là nô lệ. sau đó cả ba người đều quỳ xuống trước mặt của vạn thiên vũ, giơ tay phải lên chuẩn bị tuyên thệ khế ước. vạn thiên vũ chợt nhớ tới một chuyện quan trọng vẫn chưa làm nên vội ngăn họ lại. “các vị không cần phải vội vàng tuyên thệ như vậy, nếu đã đồng ý rồi thì chờ tôi làm xong những chuyện ở đây rồi hẳn nói sau” “vâng thưa chủ nhân” “không cần phải gọi là chủ nhân đâu cứ gọi là công tử là được” “vậy thì... vâng thưa công tử” vạn thiên vũ cảm thấy vui trong lòng. hắn cảm thấy mình hiện tai mới giống như một vị công tử nhà giàu có quyền có thế chứ không phải cái loại chỉ là cái vỏ bọc như trước kia. nhưng cái cảm giác này chỉ là thoáng qua mà thôi. đúng lúc này hai đứa trẻ chạy vào với nỗi sợ hãi hiện lên trên mặt. “cha, mẹ cứu con với” “ông ơi có người xấu tới bất chúng ta” hai đứa trẻ chạy lại ôm chầm vào cha, mẹ rồi khóc nức nở. hai người bắt đầu dỗ dành, nhưng hai đứa trẻ lại quá sợ hãi nên cả hai người dỗ dành mãi mà chúng vẫn không thể nín khóc. thấy thế vạn thiên vũ lên tiếng: “tĩnh lặng” ngay khi vạn thiên vũ vừa dứt lời thì một làn sóng kì lạ lấy vạn thiên vũ làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh. theo sự khống chế của vạn thiên vũ làn sóng này chỉ lan tới chổ của năm người vào bao phủ họ lại trong tầm ảnh hưởng rồi mới dừng lại. cả năm người bỗng nhiên cảm thấy ở trong lòng mình tự nhiên xuất hiện một cảm giác yên bình không thể diễn tả bằng lời. hai đứa trẻ nhờ vậy mà không còn quá xúc động và sợ hãi nữa. thấy hai đứa đã ngừng khóc, người mẹ mới lên tiếng hỏi. “có chuyện gì mà hai đứa sợ hãi quá vậy” an mỹ trả lời. “có người xấu muốn bất tụi con và còn nói muốn bất cả nhà của chúng ta luôn” an thất lên tiếng xác nhận. “đúng vậy đó mẹ đó là cái bọn đã tấn công vào gia tộc của chúng ta” “có đúng là bọn họ không?” người cha lên tiếng hỏi. “đúng bọn họ mà cha. lúc đó tuy có một tên trong số bọn chúng muốn giết con nhưng tô gia gia đập một cái chết ngay tại chổ, lúc đó con rất sợ nhưng tô gia gia lại dặn con không được khóc mà phải chạy đi thật nhanh. con nghe theo nên mới có thể gặp được cha mẹ” “chính vì vậy mà con nhớ rất kĩ quần áo của tên đó, mà quần áo của mấy người kia ăn bận giống y hệt với tên muốn giết con luôn”. nghe an thất nói xong lão nhân xiết chặt cây gậy trong sự tức giận. còn người chồng thì đấm một đấm xuống nền nhà và nghiên răng trong sự tức giận. “vậy giờ mấy người kia đang ở đâu?” “họ đang đánh nhau với ‘tiểu hắc’ ở ngoải” “sao hai đứa biết con yêu thú của ta tên tiểu hắc?” “lúc hai đứa con đang chơi ở ngoài thì tiểu hắc chạy lại chổ của tụi con và chơi với tụi con. em con không biết nó tên gì, mà thấy nó màu đen nên gọi nó là tiểu hắc luôn”. nghe xong vạn thiên vũ đen mặt lại không biết nói gì luôn “sau đó thì sao?” “sau đó tụi chơi được một lúc thì tự dưng không biết từ một nhóm người xuất hiện trước mặt của tụi con rồi cười trông rất đáng sợ. em con vừa nhìn thấy mấy người đó liền sợ quá mà té xuống đất. sau đó một tên trong số chúng tiến tới định bất tụi con thì tiểu hắc lao ra đánh cho tên đó nằm ngay tại chổ. sau khi đánh xong tiểu hắc lấy đuôi đẩy tụi con đi rồi chỉ tụi con chạy vào nhà rồi quay đầu lại gầm gừ với mấy người đó, mấy người đó cũng múc vũ khí ra và lao tấn công tiểu hắc. tụi con sợ quá nên chỉ có thể cố gắng hết sức mà chạy”. “lúc anh kéo con chạy thì con có quay lại nhìn thì thấy tiểu hắc và mấy người kia đã lao vào đánh nhau rồi” “ông mau ra cứu tiểu hắc đi con sợ tiểu hắc đánh không lại mấy người đó” “ông mau ra cứu tiểu hắc đi ông” vị lão nhân chuẩn bị nói gì thì vạn thiên vũ lên tiếng. “không cần đâu, nó chưa cần tới phải ra cứu. với lại còn một chuyện nữa...” vạn thiên vũ tiến lại và đặt tay lên vai của hai đứa nhỏ rồi nở một nụ cười “thân thiên” và nói nhưng kèm theo là sát khí. “ta chỉ mới có 18 tuổi thôi. không được gọi là thúc phải gọi là anh nghe rõ chưa” “... dạ hiểu ...” cả hai đứa nhỏ trả lời trong tâm trạng sợ hãi. nói xong vạn thiên vũ đứng lên, quay người đi ra ngoài và biến mất ngay trước mắt mặt mấy người này. “phụ thân đó có phải là...” người nam nhân lên tiếng hỏi. người lão nhân không nói gì hết chỉ gật đầu một cái, cả hai vợ chồng thấy lão cha của mình xác nhận thì càng tỏ ra kiếp sợ hơn. bởi khi vạn thiên vũ biến mất trước mặt họ thì vị lão nhân này đã cảm nhận được sự dao động của không gian tuy là rất nhỏ nhưng ông vẫn cảm nhận được. sự dao động không gian này rất giống với dao động của truyền truyền thống trận khi được kích hoạt nên ông đã có thể hoàn toàn xác định là vị công tử này nhất định có tu vi từ độ kiếp kỳ trở lên. “hai đứa nghe cho kĩ đây. vị công tử đây có thể là một ẩn thế cao thủ đang chu du khắp nơi. có thể trở thành thuộc hạ đi theo là phúc phần của chúng ta. cho dù có cả đời làm nô đi chăng nữa thì đó cũng là vinh hạnh cả đời của nhà ta”. “cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được bất kính với vị công tử nghe chưa” nghe lão cha của mình nói xong thì cả hai người đều gật đầu biểu thị là mình đã hiểu. ........ về phần của vạn thiên vũ thì sau khi dịch chuyển ra bên ngoài thì thấy nơi này đã được bao bọc bởi hai cái cách âm trận. một cái thì bao bộc toàn bộ khu vực này nhằm tránh đánh tạo ra những động tĩnh lớn không cần thiết dẫn đến bị những người khác chú ý đến. còn cái thứ hai nhỏ hơn chắc là để tránh không cho tiếng la của hai đứa trẻ đánh động mấy người còn lại. ở trong phạm vi của cách âm trận thứ hai hiện đang diễn ra trận chiến của tiểu hắc và bốn người nam nhân. một người thì ngồi xổm xuống hai tay thì chóng xuống đất trông rất giống như một người đang đóng giả con ếch vậy. còn ba người còn lại thì không ngừng thay phiên công kích liên tục, hỗ trợ nhau trong tiến công lẫn phòng thủ. ba người này phối hợp ăn ý tới nỗi chỉ với tu vi kim đan sơ kỳ mà mấy người này cũng có thể đánh ngang tay với tiểu hắc một con yêu thú cấp 4 viên mãn tương đương tơi với tu sĩ kim đan kỳ viên mãn. mà có khi phải cần tơi mấy người kim đan kỳ viên mãn thì mới có thể đánh ngang tay với một con yêu thú có cùng cấp độ. “xem ra cái tên ngồi xổm đằng kia là kẻ trang thi triễn hai cái cách âm trận. còn ba tên này cũng đáng gờm đó chứ, trông dáng vốc cũng không đến nổi nào, nhan trị thì cũng ổn đem về làm thuộc hạ cũng không tồi xai sử cũng được” vạn thiên vũ vừa nhìn ba người đang giao chiến với tiểu hắc vừa đánh giá ba tên này. “hệ thống trong cửa hàng có kỹ năng hay thứ gì có khả năng khống chế người khác vĩnh viễn không?” (túc chủ muốn khống chế như thế nào?) “khống chế vĩnh cửu, vĩnh viễn không phản bội, không thể bị khống chế bởi kẻ khác ngoài chủ nhân của họ” (để hệ thống kiểm tra lại…. ) (có) (có hai thứ phù hợp với yêu cầu của túc chủ) (một là khống hồn đan. sau khi đối tượng bị phục dụng đan dược sẽ chỉ nhận người cho đan dược làm chủ nhân. cái này là đan dược thuộc cấp 8 đan dược tuy là có thể phá giải tác dụng nhưng yêu cầu lại cực khó, nên có thể nói là tạm đáp ứng yêu cầu của túc chủ). (hai là khống hồn thuật. đây là thiên cấp thuật pháp thuộc về linh hồn hệ. khi thi triển trong thế giới linh hồn của người đó sẽ xuất hiện một loại xiềng xích ràng buộc khống chế lại đối tượng. làm cho đối tượng lâm vào trạng thái vô thức trong một khoảng thời gian ngắn, sau khi tỉnh lại sẽ trở nên vô cảm như một khối lỗi và hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của người thi triển”. “theo ngươi thì ta nên chọn cái nào cho bọn kia?”. (theo hệ thống thì nên dùng khống hồn đan là tốt nhất vì mấy người này không có gì quá đặc biệt nên cho du có bị phát hiện là đã bị cho uống khống hồn đan thì chỉ có thể bị giết mà thôi. còn khống hồn thuật thì cần sử dụng sức thần hồn của bản thân để thi triển nên nó khá phụ thuộc vào sự chênh lệch của của sức người thi triển và người bị thi triển). “vậy nếu ta dùng khống hồn thuật thì như thế nào?”. (người khác dùng thì hệ thống không biết, chứ túc chủ mà dùng thì cho dù là hóa thần kỳ viên mãn cao thủ chuyên tu thần hồn thì cũng bị thần hồn của túc chủ nghiền nát mà biến thành người thực vật không thể khôi phục lại mà thôi) “ngươi nói là thật sao?” vạn thiên vũ tưởng mình nghe lầm. (thật chỉ là túc chủ vẫn chưa hiểu rõ là mình mạnh tới mức nào mà thôi). “ukm. ta hiểu rồi” nói xong vạn thiên vũ nhìn xuống cuộc chiến 1 vs 3 ở dưới. ở bên dưới. “đại ca con yêu thú này lợi hại quá, chúng ta phải làm sao đây” “hừ câu giờ một chút cho ta. ta cần một chút thời gian để thi triển chiến kỹ” “đại ca có chắc chiến kỹ này có thể giết được con yêu thú này hay không?” “không biết. nhưng ít nhất có thể làm trọng thương con yêu thú này.” nghe tên đại ca của mình nói xong hai tên kia tỏ ra mừng rỡ. “được đại ca cứ an tâm thi triển để hai đệ cầm chân con yêu thú này”. nói xong hai tên liền lao vào tấn công con yêu thú trước mặt tuy không mãnh liệt như có ba người nhưng lại ổn định, chặt chẽ và khó phá thế công hơn hẳn. còn tên lão đại thì bắt đầu vận chuyển linh khí trong cơ thể để thi triển chiến kỹ. tuy là nói cần thời gian để vận chuyển chiến kỷ để thi triển nhưng cũng chỉ mất khoảng một phút là xong. “mau tránh ra” tên lão đại hét và chém xuống: “u mãng trảm” ngay sau khi tên lão đại chém xuống một con rắn màu đen do linh khí tạo thành xuất hiện và lao ngay về phía trước với tốc độ cực nhanh. hai tên tiểu đệ ngay khi nghe lão đại vừa kêu tránh ra thì cũng vội vàng tránh ra một bên nên nhẹ nhàng tránh khỏi. còn tiểu hắc thì cứ bị hai tên này quần cho mệt tới nỗi thở không ra hơi nên ngay khi chiến kỹ vừa tới không kịp chạy nên ăn trọn đòn tấn công ngày trực diện. ‘ầm’ một tiếng nổ lớn vang lên nhưng nhờ có cách âm trận mà người bên ngoài không thể nghe thấy tiếng nổ. khói bụi từ vụ nổ bao trùm khu vực nổ trong phạm vi vài mét. “ha ha ha coi lần này mày chạy nhảy như thế nào nữa đây” “con yêu thú chết tiệt biết sự lợi hại của bọn ta chưa” “chuyện còn lại nhờ vào hai đệ, ta phải khôi phục một chút linh khí trong cơ thể cái đã”. “ngay khi bụi vừa tan thì lao ngay vào xử lý con yêu thú chết tiệt đó ngay lập tức nghe rõ chưa” “vâng. thưa đại ca” cả hai tên tiểu đệ đáp cùng một lúc. cũng chẳng mất bao lâu thì khói bụi cũng tan đi hi tên tiểu đệ mừng rỡ định lao đến, thế nhưng điều mà bọn chúng nhìn thấy lại không hề giống với những gì chúng nghĩ một chút nào làm cả đám khà là sốc. con yêu thú vẫn ở trước mặt nó vẫn chưa có chết. đó chính là điều mà chúng đang nhìn thấy. không những không chết mà còn làm bộ mặt khiêu khích chọc tức với cả bọn trong khi được bảo vệ bởi lớp màng hộ thuẫn màu vàng nhạt. “sau có thể được chứ…” tên đại ca không tin vào mắt mình và nói “đó có lẽ nào là chiến kỷ của con yêu thú đó” “không thể nào…” lúc này tên có nhiệm vụ duy trì cách âm trận lên tiếng. “không phải chiến kỷ của yêu thú mà là của nhân loại” “không phải chứ?” “thật sao?” ngay lúc này một tiếng đáp lại mấy câu trả lời cho mấy câu hỏi đầy hoang mang của cả đám vang lên từ trên cao. “đúng vậy” cả đám theo bản ngước lên nhìn thì thấy một chuyện làm chúng sốc hơn. một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên không. đúng vậy là đứng hoàn toàn trên không chứ không phải là lơ lửng ở trên không nhờ vào pháp bảo hay bí thuật, chiến kỷ gì cả. hàng thật giá thật đứng trên không trung. “nguyên… nguyên…anh kỳ… tu sĩ” một tên đàn em lên tiếng “không.. không.. phải nguyên anh kỳ” tên duy trì trận lên tiếng và không còn tâm trạng nào mà duy trì trận nữa. “nếu không phải nguyên anh kỳ thì là gì?” tên đại lão lên tiếng “trên nguyên anh kỳ” lời này vừa thốt lên thì cả ba tên đều xám mật lại, nhưng trong lòng lại muốn phủ nhận lời nói này. nhưng thực tế lại phũ phàng hơn nhiều. lúc này vạn thiên vũ từ từ bay xuống chậm rãi và từ tốn vì chẳng có gì phải vội hết. ngay khi tiếp đất vạn thiên vũ hướng về mấy người kia và lên tiếng. “sự thật đúng như tên đó nói, tin hay không thì tùy vào các ngươi” nghe thấy lời xác nhận từ người thanh niên kia cả đám run sợ, ngay cả việc cầm vũ khí trên tay cũng không cầm nổi nữa mà thả xuống đất. cả đám chỉ mới kim đan sơ kỳ mà đối phương lại trên nguyên anh kỳ thì sao mà đánh cho lại. vạn thiên vũ hoá giải ‘bảo hộ’, cúi xuống ôm tiểu hắc lên và hướng về mấy người kia và hỏi với sắc mặt lạnh lẽo. “bây giờ các ngươi có hai lựa chọn: một phục tùng ta thì sống, hai tất nhiên là chết. các ngươi chọn cái nào?” nghe thấy lời nói từ người thanh niên này làm cả đám cảm thấy lạnh thấu xương như đang ở trong một hang động băng vậy. tên lão đại vì sợ chết nên chỉ sau vài giây sau khi vạn thiên vũ nói ra thì hắn liền quỳ xuống cuối cầu cầu xin. “xin tiền bối tha cho con đường sống. vãn bối lựa chọn phục tùng” nghe lão đại của mình nói như thế cả hai tên tiểu đệ không còn mặt mũi nào mà nhìn tên đại ca này nữa. nhưng cả hai người cũng không còn sự lựa chọn nào khác mà cũng chọn phục tùng. “tiền bối ta xin chọn phục tùng” “ta cũng vậy” vạn thiên vũ nhìn thấy cả ba người phục tùng thì tỏ ra khá hài lòng sau đó khi nhìn về tên còn lai và nói “nếu như ngươi đang có ý định chằn chờ tên kia đến cứu mình thì ngươi nên từ bỏ đi. tên đó đã bỏ chạy từ lâu rồi, chắc có lẽ là kể từ lúc ta giải trừ ảnh hưởng của ‘khống tâm thuật’ mà hắn thi triển trên người hai đứa bé kia cũng nên.” nghe xong tên đó cũng ngã bệt về phía sau, trong lòng hoang mang tột độ. “ta không tin” không chấp nhận sự thật này hắn hét lên và lao đến chổ ẩn nấp của tên còn lại đã nấp từ trước. những thứ chờ hắn ở đó là không có gì cả, không có ai ở đó. ở đó chỉ có một ít tro giống như của một tờ giấy vừa mới đốt còn vương vãi ở trên đất mà thôi. nhìn thấy nhúm tro nầy hắn chết lặng người, hai chân vô lực ngồi bệt xuống đất. hắn cảm tuyệt vọng bởi nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng là tờ truyền thống phù mà tên này giữ cho cả bọn. “các ngươi đem hắn lại đây” vạn thiên vũ nói với ba người. “vâng thưa chủ nhân”. nói xong cả ba người hợp lực cùng nhau đem tên kia lại trước mặt của vạn thiên vũ. vì quá tuyệt vọng nên việc áp giải chẳng có mấy khó khăn. khi đã áp giải đến trước mặt của vạn thiên vũ, vạn thiên vũ nhìn xuống và hỏi: “thế nào ngươi đã có sự lựa chọn của mình hay chưa?” không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn chết. “văn chu bái kiến chủ nhân” "tên sử dụng trận pháp" “đường cửu bái kiến chủ nhân” "tên lão đại" “tiết an thái bái kiến chủ nhân” "đàn em 1" “vương chính bái kiến chủ nhân” "đàn em 2" nhìn mấy người này cúi chào mình vạn thiên vũ cảm thấy khá hài lòng. “hệ thống cho ta 4 viên khống hồn đan” (có ngay) ngay lập tức từ trên tay của vạn thiên vũ xuất hiện 4 viên đan dược màu nâu đen, có mùi cực kì nồng. cả bốn người ngửi thấy vậy nhưng cũng không đám nói gì, nhưng trong lòng thì biết chuyện gì sắp đến với mình. việc bị đại lão ép uống đan độc rồi khống chế sinh tử chúng cũng thấy qua, giờ tới lược bọn chúng. “nói thật ta cũng không thật sự tin tưởng lòng trung thành các ngươi nên để tránh những chuyện không cần phải xảy ra thì các ngươi hãy uống viên đan dược này trước đi rồi hẳn nói”. nói xong vạn thiên vũ đưa cho 4 người này mỗi người một viên đan dược. nhận lấy viên đan dược từ vạn thiên vũ, cầm trên tay văn chu nhìn viên đan dược mà cảm thấy sợ hãi, hai tay rum rum sợ làm rơi viên đan dược này xuống đất. không phải sợ đan dược là gì mà sợ hải phẩm cấp của đan dược. hoàn mỹ cấp đan dược hắn chỉ mới thấy trong sách mà thôi. “hoàn mỹ cấp đan dược” nghe văn chu nói cả ba người còn lại cũng kích động không kém. sau đó cả bốn người cùng ngước lên nhìn vạn thiên vũ. vạn thiên vũ nhìn mấy người này nhìn mình, vạn thiên vũ tỏ ra không hiểu. “có gì không?” “không, không có gì hết” cả bốn người nói xong vội vàng uống viên đan dược. hoàn mỹ cấp đan dược là loại đan dược chỉ có trong truyền thuyết, cho dù viên đan dược kia có là độc đan đi chăng nữa cho dù là cả đời cả đám cũng chưa chắc có thể chạm tới. nên cho dù có chết vì uống viên đan dược này đi chăng nữa bọ hắn thấy cũng đáng. ngay khi sau khi uống vào cả bốn người cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu đau như búa bổ, cả bốn người ôm đầu lăn lộn la lối trong đau đớn. sau vài phút cả 4 người đều ngừng lại và bắt đầu hồi phục. sau khi hồi phục cả bốn người bắt đầu tỉnh táo lại và cảm thấy mọi thứ đều trở lại như bình thường, mình vẫn là mình không hề thay đổi. chỉ có điều duy nhất khác biệt đó là khi nhìn vào người thanh niên trước mặt cả bốn người cảm thấy một sự áp chế không hề nhỏ đến từ phía người thanh niên, áp chế này làm cho 4 người họ cảm thấy phải phục tùng người thanh niên này một cách vô thức mà không có thể bất cứ phản kháng nào. sau khi hồi phục cả bốn người cúi chào vạn thiên vũ. “thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân” cả bốn người đồng thanh nói. “đứng lên đi. vào trong kia đem mấy người ở trong kia ra đây và đưa họ ra đây cho ta” vạn thiên vũ giao cho mấy người này nhiệm vụ đầu tiên. “vâng thưa chủ nhân” bốn người cùng đồng thanh đáp sau đó cả bốn người đứng lên và tiến vào trong căn nhà hoang theo lệnh của vạn thiên vũ. “này hệ thông công dụng của đan dược này kéo dài trong bao lâu?”. (còn tùy vào người nữa thưa túc chủ. nếu người có ý chí phản kháng thì thời gian hiệu lực thấp xuống 1 chút, còn người không có ý định phản kháng mà hoàn toàn phục tùng thi có thì thời gian lâu hơn 1 chút nếu may mắn thì là cả đời). “còn 4 người bọn họ” (theo hệ thống thấy thì là cả đời) nghe hệ thống nói xong vạn thiên vũ cảm thấy khá hài lòng, không nói gì hết mà chỉ giơ ngón tay cái lên và nói: “một like” hệ thống đáp lại bằng icon cười tươi. ....- một lúc sau cả năm người của vũ gia cũng được bốn người thuộc hạ của dẫn ra trong sự ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra. tâm trạng của mấy người của vũ gia khá là bối rối, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. vị công tử này mới chỉ biến mất vừa có một lúc thì bốn người bước vào và nói vời họ: ‘chủ nhân bảo bốn người bọn tôi đưa các vị ra ngoài’. nói xong cả bốn người hùa nhau mỗi người một việc mà làm trông sự ngỡ ngàng của cả 5 người vũ gia, từ già cho đến trẻ nhỏ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. nhưng cho dù có hiểu thì cả 5 người cũng không thể làm gì hơn ngoài việc để cho mấy người này dẫn đi ra ngoài. 1 người đang bị trọng thương, 1 người tu vi quá thấp, 1 người không có tu luyện và hai đứa trẻ còn chưa tu luyện thì làm sao có thể chống lại 4 người kim đan cảnh sơ kỳ. cũng may là bốn người này không hề có ác ý nên năm người cũng rất phối hợp. ngay khi ra ngoài cả năm người thấy vị công tử đang đứng ở một mình bên ngoài, đang nhìn một cái trong hư vô. “tới rồi à” vạn thiên vũ quay ra hỏi. “công tử xin cho hỏi chuyện này là…” vị lảo nhân lê tiếng. “không có gì chỉ là ta thấy mấy người này thuận mắt nên thu làm thuộc hạ mà thôi. mấy người các ngươi không cần phải lo lắng là họ sẽ bất các ngươi đâu” nói xong vạn thiên vũ quay sang mấy người thuộc hạ và nói. “ngoại trừ văn chu ở lại ra, ba người các ngươi mau đi xử lý tên còn lại cho ta. vị trí ta đã tìm thấy ta muốn ba người các ngươi phải làm xong trước ngày mai có biết chưa” vừa dứt lời vạn thiên vũ liền quơ tay một cái, ngay lập tức một thông đạo xuất hiện. nhóm người đường cửu tuy là lần đầu thấy nhưng do ảnh hưởng từ khống hồn đan mà không hề cảm thấy xa lạ gì hết mà hoàn toàn cảm thấy vô cùng bình thường. “vâng thưa chủ nhân” nói rồi cả ba người liền bước vào nhanh vào thông đạo và biến mất. sau khi thông đạo biến mất vạn thiên vũ nhìn lại nhóm người vũ gia rồi lấy trong túi đồ vài viên đan dược và đưa cho mấy người vạn gia. “đây là…” “đây là ‘hồi thương đan’ với ‘tẩy tủy đan’, còn công dụng của chúng thì ta khỏi nói thì các ngươi cũng biết rồi nhỉ” “vâng thưa thiếu gia” lão nhân nhận được từ tay của vạn thiên vũ mà mừng rở vạn thiên vũ quay lại hỏi văn chu “văn chu lúc đến đây các ngươi có thuê phòng trọ nào không?” “dạ có thưa chủ nhân, vì phải tìm kiếm bọn họ nên cả bọn phải thuê vài phòng cho cả bọn ở một thời gian.” lúc này người lão nhân chợt nhớ ra điều gì đó liền lên tiếng hỏi. “công tử, xin cho chúng nô tài biết tên của công tử ?” vạn thiên vũ suy nghĩ vài giây và trả lời. “nguyễn thành. đó là tên của ta” đề cử truyện hay tháng 5: trọng sinh làm mạnh nhất kiếm thần ta có một thân bị động kỹ, ta thật không phải khí vận chi tử, main thông minh, không trung, không gái