Vui vẻ lắc lư ngồi xe hơn một tiếng cuối cùng đã tới cao đẳng thể thao Phượng Tường, đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo tới trường Đại Bảo học nha! Chu Tiểu Vân cảm thấy cả người không thoải mái, dạ dày cuộn lên không ngừng, cuối cùng lúc xe dừng ở ven đường thì ói ra. Sao cô lại quên mình là chuyên gia say xe nhỉ! Tính nhầm tính nhầm rồi! Tiểu Bảo vội vàng vỗ lưng chị, sốt ruột hỏi: “Chị, chị sao rồi? Có thoải mái hơn chút nào không?” Thật ra nôn được thoải mái hơn nhiều, Chu Tiểu Vân rất hối hận không đi xe đạp tới, coi như mất nhiều thời gian hơn nhưng so với ngồi xe phải chịu say xe thì tốt hơn nhiều! Tiểu Bảo săn sóc xách tất cả đồ trong tay, kéo tay chị đi về hướng cao đẳng thể thao. Cao đẳng thể thao Phượng Tường là trường thể thao rất nổi danh trong tỉnh, quy mô rất lớn, nằm tại chỗ giao nhau giữa thị trấn và huyện lân cận. Xe buýt công cộng tới thẳng cao đẳng thể thao Phượng Tường, trước cổng trường rất rộng rãi. Hơn nữa, con đường này còn rất đông đúc, các loại cửa hàng nhỏ, quán game quán bi-a. Trước bàn bi-a hầu như là học sinh, đều là một đám con trai chừng mười tuổi. Sắc mặt Chu Tiểu Vân có chút trắng bệch, bị say xe còn chưa phục hồi tinh thần. Tiểu Bảo lo lắng hỏi: “Chị, nếu không chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi trước một chút đã!” Chu Tiểu Vân lắc lắc đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lay động, phát hiện bốn phía thực sự có rất nhiều quán cơm nhỏ, quán ăn vặt giống nhau . Chờ một chút, sao tên con trai cười ha ha trước bàn bi-a kia lại quen vậy? Áo cộc tay màu trắng quần soóc màu xanh da trời, cái đầu cao cao, khuôn mặt tươi cười tuấn tú, này, đây không phải anh Đại Bảo sao? Tiểu Bảo sớm hô lên: “Anh ơi!” Đại Bảo đánh bi-a với bạn học thắng một ván đang đắc ý cười lớn. Bỗng nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bảo suýt nữa cho rằng mình gặp ảo giác, mắt nhìn khắp nơi xung quanh. Bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của em gái em trai. Đại Bảo mừng rỡ, ra sức vẫy tay: “Chu Tiểu Vân, Chu Chí Kiệt. Anh ở đây này.” Cuối cùng cũng nhớ ở bên ngoài phải gọi đại danh* (đại danh: tên khai sinh, phân biệt với nhũ danh: tên thân mật), ở nhà gọi Đại Nha Tiểu Bảo thì thôi, có người ngoài gọi vậy chẳng lẽ muốn gây sự chú ý. Đại Bảo đợi Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo tới đây, ngay lập tức phát hiện sắc mặt Chu Tiểu Vân không bình thường: “Em sao thế? Sắc mặt rất khó nhìn!” Tiểu Bảo nói: “Chị bị say xe.” Đại Bảo lập tức bỏ gậy bi-a xuống, nói với bạn học: “Phàn Siêu. Không chơi nữa . Em trai, em gái tớ tới rồi.” Phàn siêu và Đại Bảo là bạn học từ trước, hai người cùng thi đỗ cao đẳng thể thao Phượng Tường, trăm phần trăm là bạn bè. Có điều, xét thấy Phàn Siêu có tình cảm khác thường với Chu Tiểu Vân, vì thế Đại Bảo kiên quyết không rủ Phàn Siêu vào trong nhà chơi. Phàn siêu cười xòa nói: “A, em gái Tiểu Vân tới à. Xe này lắc thật lợi hại, nhanh nhanh đến kí túc xá của bọn anh nghỉ ngơi một chút”. Rất khéo là Phàn Siêu ở cùng một ký túc xá với Đại Bảo. Cậu trợn mắt lườm Phàn Siêu. Nghĩ thầm cậu ta gọi cái gì mà em gái Tiểu Vân quá buồn nôn, là em gái tôi chứ cậu đừng có kêu loạn. Đại Bảo đón lấy túi trong tay Tiểu Bảo, nhìn bên trong đều là thứ mình thích ăn mặt mày hớn hở. Dẫn Chu Tiểu Vân, Tiểu Bảo tới phòng mình trong ký túc xá. Phàn Siêu vờ như không nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Đại Bảo, đi theo sau mãi cho đến tận ký túc xá, Đại Bảo nháy mắt ra hiệu thế nào Phàn Siêu nhất định không đi. Chu Tiểu Vân uống một chén nước mới tốt hơn một chút. Vừa có tinh thần một chút cô lập tức gặng hỏi Đại Bảo: “Anh, không phải anh nói mỗi ngày đều huấn luyện vì thế không thể về nhà à? Sao hôm nay lại có thời gian ra bên ngoài đánh bi-a?” Đại Bảo cười ha ha định lừa gạt cho qua chuyện này, chẳng qua vừa thấy đôi mắt to đen nhánh của Chu Tiểu Vân bình tĩnh nhìn mình, trong lòng liền chột dạ. Cậu cười ha ha làm lành: “Quả thật ngày nào cũng phải huấn luyện. Hôm nay không phải thứ bảy sao, thầy giáo cho bọn anh nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai nhận huấn luyện nhiều hơn. Anh thấy có một ngày nghỉ thôi nên không về nhà nữa. Ra ngoài thư giãn cho thoải mái. Không tin, em hỏi Phàn Siêu đi.” Lúc này, cuối cùng Phàn Siêu cũng có chút công dụng. Phàn Siêu tất nhiên giúp Đại Bảo: “Đúng vậy, em gái Tiểu Vân, anh và Chu Chí Lương rất ít ra ngoài chơi bi-a , nhiều nhất là mỗi ngày huấn luyện xong chỉ đi chơi một hai tiếng thôi.” Được lắm, nhờ cậu ta nói giúp, cậu ta lại giúp thêm phiền, nói hết tất cả. Đại Bảo liếc mắt, nghĩ thầm xong rồi. Đợi bị mắng là vừa! Quả nhiên, Chu Tiểu Vân nhướng tròng mắt đen nhánh lên, nói chuyện rất dịu dàng: “Anh, mỗi ngày anh huấn luyện xong mới ra chơi ‘Một hai tiếng’ bi-a thôi sao?” Đại Bảo thấy dáng vẻ Chu Tiểu Vân như vậy, thái độ lập tức mềm nhũn chỉ còn thiếu nước không cúi đầu khom lưng: “Đừng nghe Phàn Siêu nói lung tung, cậu ta hay đi. Anh thì rất ít.” Một bên lặng lẽ hướng Phàn Siêu nháy mắt ra hiệu. Đáng tiếc. Phàn Siêu mải nhìn Chu Tiểu Vân. Làm sao còn chú ý nhìn Đại Bảo nháy mắt ra hiệu! Phàn Siêu theo phản xạ phản bác: “Sao tớ lại nói lung tung. Mỗi lần đều là hai đứa mình đi cùng nhau”, chờ nói xong mới “ hậu tri hậu giác” nhìn thấy Đại Bảo méo mặt, ngẫm lại. Không tốt rồi. Lúc nãy mình nói gì nhỉ! Đại Bảo vừa giải thích với Chu Tiểu Vân, một bên oán hận thầm nghĩ: “Được lắm, Phàn Siêu. Đợi em trai em gái tôi về xem tôi trừng trị cậu tên nhóc này thế nào!” Tiểu Bảo cười đến đau bụng. Miễn cưỡng nói giúp Đại Bảo một phen: “Chị, chị đừng nói anh. Có thằng con trai nào không chơi bi-a. Nghiêm túc hiếu học giống em lại không thích chơi thực sự là nam sinh tốt hiếm thấy. Chị đừng yêu cầu cao như vậy đối với anh ấy. Con trai giống anh ấy rất bình thường” Đại Bảo trừng mắt với Tiểu Bảo. Nghĩ thầm đây là mày giúp anh hay nói xấu hả! Chu Tiểu Vân cũng bị đùa bật cười. Ngẫm lại Đại Bảo cũng không làm nhiều chuyện khác, chỉ chơi bi-a mà thôi. Con trai sao có thể không có ham mê nào chứ? “Anh, không phải là em không cho anh đánh bi-a. Chỉ cần không nghiện, không làm lỡ việc học tập huấn luyện là được” Chu Tiểu Vân rất khoan dung nói. Đại Bảo vui đến nỗi muốn nhào lộn một vòng: “Chắc chắn không ảnh hưởng, chắc chắn không ảnh hưởng!” Thông suốt muôn năm! Cậu cũng không phải hay đi chơi bi-a. Mỗi ngày huấn luyện xong, lúc không có việc gì mới đi chơi. Một hai tiếng thôi. Ha ha! Đợi Chu Tiểu Vân hết khó chịu, cô không nhìn nổi giường đệm của anh trai vừa bẩn lại lộn xộn chất đầy tất thối. Giúp Đại Bảo thu gọn một hồi xong lại đi ra ao giúp Đại Bảo giặt áo may ô, tất bẩn. Tiểu Bảo tức giận nói: “Anh, anh cũng thật quá đáng. Chị thật vất vả đến chỗ anh chơi một chuyến, còn phải thay anh dọn giường đệm, giặt tất thối.” Cậu ngăn lại. Đáng tiếc Chu Tiểu Vân không nghe cậu. Đại Bảo cũng rất ngượng ngùng, đành lấy chổi quét rác trong phòng! Phàn Siêu cũng đặc biệt nhanh chóng thu dọn đệm giường của mình, còn sắp xếp gọn gàngdụng cụ đánh răng rửa mặt của mọi người. Những người khác trong kí túc xá lục tục trở về đều không thể tin được hai mắt của mình. Từ lúc nào mà hai tên đại lười trong kí túc xá lại chăm chỉ, chịu khó như vậy! Đợi đến lúc Chu Tiểu Vân thanh tú xinh xắn mang quần áo đã giặt sạch sẽ trở về. Mấy nam sinh đều có biểu hiện giống hệt nhau. Đến lúc ăn trưa, Đại Bảo dẫn riêng Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo ra quán cơm bên ngoài ăn. Những người khác đều mang đôi mắt chờ mong, muốn đi cùng chẳng qua Đại Bảo không nói gì thực sự không dám đi theo làm thùng cơm. Phàn Siêu ỷ vào giao tình thân thiết giữa mình và Đại Bảo đi theo. Một đường cười làm lành. Dù sao Đại Bảo cũng không cho hắn sắc mặt tốt! Tiểu Bảo thì thôi, hừm, ý thức phòng sói so với Đại Bảo còn mạnh hơn! (ý bảo Phàn Siêu là sói vì tăm tia CTV :D) Phàn Siêu bị chèn ép không có cơ hội nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Than vãn trong lòng: Tại sao ác với tôi như vậy! Đây chính là mối tình đầu của người ta! Nói hai câu cũng không cho! Đừng có coi tôi giống như tên sắc lang* có được không. (sắc lang: chỉ những người háo sắc)